XtGem Forum catalog
WapHay.Xtgem.Com
Wap Hay - Wap Miễn Phí
» Tải game đế chế Java - Android
» Tải game contra mobile Java - Android
"Hít hà...Sáng rồi! Dậy thôi!!!"

Ngửi thấy mùi thơm thơm từ phòng bếp cuộn hương đưa tới"lãnh địa"của nó, con bé vội bật mình tỉnh dậy :"Má mì nấu cơm đây mà ^^!".

- Oaaaaaaa!!!!

Con bé hào hứng chạy ù đến chỗ bàn ăn, thì ngay lập tức, mama lấy muôi chặn lại TT__TT!

- - Cấm manh động! Ra chợ mua thêm ít rau cho mẹ!

-

Cầm chiếc giỏ của mama đưa trong tay, nó lại tung tăng ra phố"thực thi mệnh lệnh"^-^! Lon ton bước trên đường, thỉnh thoảng ngó qua bóng mình trên những chiếc gương của mấy quầy shop bên đường, nó thấy bản thân chững chạc lên hẳn!

Nhưng lần này có vẻ là lạ, dường như mọi người nhìn nó rồi bàn tán nhiều hơn là nó tự nhìn mình thì phải ?! Theo thói quen cũ, nó vẫn lướt qua tiệm sách báo, chọn cho mình lấy vài quyển tạp chí hay hay rồi mới chịu đi về :P.

Và rồi, chuyện gì phải đến thì nó cũng sẽ đến...

Ngay khi vừa đặt chân bước vào tiệm sách của ông chủ hàng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nó chính là"hình của con bé và thằng Kyoshi"ngày hôm qua được in to tướng trên trang nhất của tờ tạp chí mà nó thường đọc >"""

[ Buổi chiều, tại trường học...]

- - Này! Norikhông, cậu đang xem cái gì đấy!

Thấy tụi con gái cùng lớp cứ chúi đầu vào một cuốn tạp chí, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nó rồi bĩu môi rồi cười khúc khích. Bắt đầu thấy khó chịu, nó liền đứng dậy, đi tới, và giật phắt cuốn tạp chí trong tay bọn nó...để xem có gì liên quan đến mình trong đó.

Và tất cả...quả không ngoài dự đoán của con bé...lại là hình của nó và thằng Kyoshi được đưa lên trang nhất với những lời bình luận chẳng được hay ho là mấy!

"Chết tiệt!"

Nó quăng mạnh cuốn tạp chí xuống bàn, rồi bàng hoàng đưa bắt nhìn quanh...dường như chết đứng khi nhìn thấy hầu như tất cả mọi người, từ đám học sinh ngoài hành lang cho đến các thầy cô giáo trên bục giảng đều đang chăm chú theo dõi những thông tin nhảm nhí mà bọn nhà báo bịa đặt về mối quan hệ giữa"hắn"và nó một cách thích thú!

"Thế đấy! Bỗng chốc, mình thành người"nổi tiếng"! Bỗng chốc...mình biến thành trung tâm tiêu khiển dành cho mọi người...Hay thật! Biết"cảm ơn"ai đây ???"- Con bé thầm mím môi cười chua chát rồi chợt nghĩ tới thằng Kyoshi *___*!!!

--------------------------

- - Mio Chan...Cho mình xin lỗi, mình thật sự không cố tình...

Nhỏ Norikhông lại líu díu xin lỗi trước sự giận dữ của Kimio. Nó cười nhạt, xua xua tay rồi vờ như mình chẳng để tâm đến những chuyện đó mấy...

- - Chẳng sao cả! Tớ đâu có thể cấm được sự tò mò của cậu!

-

- - Kimio giận tớ đấy à...

- - Hok! Tớ chẳng giận cậu đâu! Quên rồi, thật đấy mà ^^!!

Cố gắng nở một nụ cười thật rạng rỡ để cho con bạn đỡ khó xử, nhưng thực chất tất cả những tâm trạng đang xáo trộn đến khó tả của con bé chỉ được giấu dưới vẻ ngoài đầy gượng gạo. Nó vẫn buồn, đôi mắt như trùng xuống...buồn vì một cái gì đó vô hình.

Lê bước thất thểu về phía trạm xe buýt, nó vẫn ngồi chờ như mọi khi. Nhưng lần này thì hơi lạ,"ông"tài xế có vẻ đến sớm hơn mọi ngày, và dường như đang chờ đợi nó. Hehe, nói nhảm vậy thôi, chứ đời nào lại có chuyện đó...chắc do trùng hợp ^^!

Lon ton bước lên xe, nó chợt giật mình khi thấy"bác tài xế"quen thuộc với chiếc mặt nạ hình con thỏ màu hồng che kín mặt o__O~!!! Trời đất!!! Sao"già"rồi mà còn"xì-tin"vậy!!! Mốt mới của mấy ông tài xế đấy à...

Bỗng, thấy cánh cửa ra vào đóng cái rầm ngay khi"bác tài xế"ấn một nút nào đó trên bộ điều khiển xe. Ờ thì... chắc để cho an toàn. Nó thầm nghĩ thế, rồi thở dài ngồi lên xe.

Thản nhiên chọn một chỗ thoáng mát cho mình, nó vẫn ung dung như thế cho đến khi...tên tài xế bất ngờ xoay tay lái rồi điều khiển xe đi với một vận tốc đáng kinh sợ trên con đường đại lộ đầy những người!!! Bất ngờ nghiêng ngả với"tài"lượn lách, đánh võng của hắn trên xe buýt...Con bé như hét điên lên vì hoảng sợ, vừa hét... vừa mếu...

- - Thôi ngay!!! Thôi ngay đi!!! Ông muốn chết đấy à!!!

- - Cho tôi xuống!!! Cho tôi xuống mau!!! Tôi không đi xe buýt nữa đâu... huhuhuuuu!!! Ai cứu tôi với!!!

Nó cứ tiếp tục thét gào, còn hắn vẫn tiếp tục với trò"điên loạn"của mình...Mặc kệ cho công an, còi rú ầm ĩ lên ở phía sau -___-"!

[ Tại một trạm dừng xe buýt, ở ngoại ô thành phố...]

- - Huhuhu!!! Anh bị điên à!!! Đồ thần kinh!!! Lập dị!!!

Nó như muốn gắt um lên vì hoảng sợ, trong khi đó"hắn"vẫn ôm bụng cười khành khạch.

- - Haha!!! Nhìn cô sợ sắp khóc ra rồi kìa!!! Thế mà cứ tưởng...ghê gớm lắm :]]!!!

-

- - Kệ mặc tôi!!! Mắc mớ gì đến anh!!! Đồ kì cục!!! Anh muốn chết à mà lái xe như thế!!!

Vừa nói, nó vừa hét toáng lên rồi cầm lấy chiếc cặp của mình, đập bùm bụp vào người tên"tài xế"hâm dở ấy =.="!!!

- - Ờ...phải...xin lỗi...thiếu chút nữa thì đã kéo cô"đi"cùng rồi...

Bỗng, nó ngơ ngác... trước cái vẻ... đột ngột trầm lắng của hắn o__O~!!

- - Hơ...này...Muốn chết thật đấy à...?!

- - Tôi đùa với cô chắc =.="!!!

- - Sao lại muốn chết ?!!! ( Trí tò mò trong đầu nó bắt đầu nổi lên *__* )

Đưa ánh mắt khó hiểu sang nhìn con bé, hắn khẽ chau mày...

- - Cô muốn biết thật đấy à...

Chớp chớp mắt, nó tỏ vẻ thành ý lắm lắm!!!

- - Ừm ừm!!! Tất nhiên rồi!

Thở dài, hắn bắt đầu mở miệng...

- - Hừm...Đấy là tại cô cứ hỏi đấy nhá...

-

- - Rồi! Biết rồi! Khổ lắm nữa =..="!!! ( Cò quay mất thì giờ quá )

-

- - Tại cô đấy!!!

Bất ngờ, tự dưng bị"tên điên"đổ lỗi cho mình, con bé lại gắt um lên!!!

- - SAO LẠI TẠI TÔI!! ANH KHÙNG À!!!

( híc híc, động tí là mắng người ta điên với khùng, con nhỏ này nóng tính quá -__-"!)

- - Thì tại cô không chịu...tha lỗi cho tôi đó...( Kyoshi nhăn nhó trả lời )

Nghệt mặt, nó thật sự chẳng hiểu gì...

- - Hô! Lỗi tại anh! Anh có lỗi, tôi còn chưa oánh cho một trận thì thôi!!! Lại còn bày đặt đòi tha thứ hả...quên đi!!! ( Vì vẫn còn đang hoảng, nên tạm thời nó chưa thèm xử lý )

Bỗng, lại một lần nữa...hắn bất ngờ đứng dậy, hét toáng lên o__O~!!

- - TÔI ĐÃ BẢO LÀ TÔI XIN LỖI RỒI MÀ! TÔI CŨNG ĐÂU CÓ BIẾT! CÔ NGHĨ LÀ TÔI CỐ TÌNH BÀY RA NHỮNG CHUYỆN ĐÓ ĐỂ RỒI BỊ SOI MÓI, BÀN TÁN HẢ!!! LÀM NHƯ TÔI MUỐN LẮM Ý!! SAO CÔ CỨ PHẢI GAY GẮT VỚI TÔI THẾ NHỈ!!

Con bé đần mặt, ngớ người luôn...

- - =_="... Nói như vậy...là anh không có lỗi gì ý hở =_="!!!

Thằng nhóc rụt rè...hắn không dám khẳng định (__ __")!

- - À... ừ thì... cũng không hẳn vậy!! Tôi biết, lỗi ban đầu vẫn là do tôi. Nếu tôi không kéo cô đi đến buổi party, thì sẽ không xảy ra những chuyện đó. Nếu tôi không đến trường xin lỗi cô một cách phô trương, thì báo trí cũng sẽ không thể bàn luận về chúng ta như vậy...Nhưng...tôi không có ý xấu mà... thật đấy TT___TT!!!

Nó nhìn, lặng im...rồi chợt phì cười!

- - Haha! Hay thật đấy! Đại công tử nhà giàu như anh mà cũng biết nhận lỗi cơ đấy! Thôi được rồi...lần này tôi tha. Nhưng nếu lần sau còn tái phạm thì...*___*!

- - Còn có lần sau sao...?

Con bé ngơ ngác...

- - Hửh o_O~!?

Kyoshi lắp bắp, thốt ra từng câu một cách khó khăn.

- - Ý tôi là...cô còn cho tôi cơ hội gặp lần sau sao :">!!!

"BỐP!!!"- Nó lại cầm cả cái cặp đập một cú giáng trời vào lưng thằng Kyoshi, rồi gắt lên..."Quên đi ý!!! Đừng có mơ!!! Đấy là tôi... đe dọa vậy thôi *__*!"

Nói thì nói thế...chứ từ sau ngày hôm ấy, chiều nào cũng vậy, hắn đều đến chờ đón nó ở trạm xe buýt với danh nghĩa là"bác tài xế"từ rất sớm. Và chẳng có cách nào khác, con bé đành miễn cưỡng lên xe. Chiếc xe buýt chỉ dành cho một hành khách duy nhất - đó là nó.

Hằng ngày, trước khi trở về nhà, hắn đều đưa nó ra ngoại ô của thành phố, một nơi thật yên bình với những cánh đồng cỏ lau lộng gió, xa xa là dòng sông xanh trong vắt long lanh dưới ánh nắng của buổi chiều tà. Nó lặng im ngắm nhìn và cảm thấy tâm hồn bỗng trở nên dịu nhẹ trước những cảnh vật ấy. Có lẽ vì thế mà...con bé đã bớt gay gắt hơn đối với Kyoshi ^^!

Chúng bắt đầu nói chuyện và kể cho nhau nghe những câu chuyện xảy ra hàng ngày. Dường như đó đã vô tình trở thành một thói quen. Cũng không ngần ngại khi tâm sự những chuyện vui buồn như thế...

Có một lần, Kyoshi bỗng nhiên hỏi nó.

- - Nè! Ai cũng có một ước mơ, vậy nếu ước mơ trở thành sự thật, thì cô muốn thấy cái gì ???

Kimio mỉm cười, và nó trả lời ngay mà không cần suy nghĩ nhiều.

- - Hèm! Xem nào...Tôi muốn hằng ngày được đi trên một chiếc xe buýt màu hồng, với những cánh cửa kính màu hồng...À! Cả ghế cũng màu hồng nữa, nếu có thêm những tấm rèm màu hồng thì càng tốt...Và, quan trọng nhất là, xung quanh tôi có thật nhiều những bông hoa màu hồng phấn ^^!!

Mặt hắn nghệt ra, rồi bất giác bụm miệng cười khinh khích...

- - Ha ha! Ước mơ gì mà kì cục thế!!

Thấy hắn cười, mặt nó đỏ ửng, con bé lại đấm bùm bụp vào lưng thằng Kyoshi rồi gắt loạn lên...

- - Đừng có cười tôi!!! Chỉ là ước mơ thôi mà >___<"!!!

.......................

Lại vào một buổi chiều đẹp trời, khi chúng đang ngước mắt lên thẫn thờ nhìn những áng mây màu hồng tím đang lững lờ trôi trên bầu thiên thanh. Bỗng, con bé lại buột miệng hỏi.

- - Nè! Vậy còn ước mơ của anh là gì ??

Không giống con bé, lần này, hắn im lặng một hồi lâu, rồi bất ngờ ngắt hai ngọn cỏ lau lên, chắp chúng thành một đôi cánh màu trắng sữa...rung rinh trước gió...

- - Tôi ước...Có một ngày nào đó...sẽ không xa, những vị thiên thần trên thiên đường sẽ mang ba trở lại với tôi...

Con bé nheo mày, nó thật chẳng hiểu ý hắn cho lắm =.="!

- - Ủa! Sao kỳ vậy! Ông Nawatabe vẫn còn đang sống khỏe mạnh đây mà!!!

Bất ngờ, hắn gắt lên rồi quay ngoắt đi...hậm hực.

- - Đừng có nhắc đến ông ta! Ông ta không đủ tư cách làm"ba"tôi!! Ông ta chỉ là...dượng!

- - Dượng ?!!! ( mắt nó tròn ra long lanh *___* )

- - Ừm, phải! Dượng thôi! Ông ta đến với mẹ tôi, quyến rũ bà và trở thành"dượng"ngay sau khi ba tôi vừa mất! Thế đấy...

Thấy hắn cười, một nụ cười rất nhạt mà cay đắng.

Nó ậm ừ...rồi líu díu.

- - Tôi... tôi xin lỗi! Thật sự không cố ý ~__~!!!

- - Chẳng sao cả! Tôi quen rồi! Chỉ là...không ngờ có thể tâm sự những chuyện đó với cô ^^!

"Hì!"- Nó mỉm cười, tự dưng thấy lòng ấm áp...

- - Còn ba cô! Tôi không thấy cô nói tới ông ý bao giờ...

"ĐỪNG CÓ NHẮC ĐẾN ÔNG TA!!"- Nó lặp lại nguyên lời Kyoshi vừa nói, khiến hắn giật mình đến tái mặt

- - Cô...cô sao vậy...

Hắn lắp bắp, trước sự giận dữ đến run rẩy của con bé...Có vẻ nó sắp khóc, hắn cảm nhận thấy được...

"Một người đàn ông...sẵn sàng bỏ đứa con gái mới năm tuổi và người vợ trẻ ở lại để đi theo một người đàn bà giàu có khác...để đến với một cuộc sống mới - cuộc sống của người giàu! Chắc hẳn ông ta thích điều đó lắm! Tận hưởng sự sung sướng trên nỗi đau khổ và cô độc của vợ con. Để một đứa bé mới năm tuổi phải chịu sự rè bỉu và hắt hủi của hàng xóm, nó chưa có lấy nổi một phút giây hạnh phúc cho đến khi...quyết định đứng dậy, và tự thay đổi cuộc sống của mình. Vì vậy, nó đã trở thành"một đứa con gái côn đồ"như bây giờ vậy đó!"

"Cô có bao giờ hối hận với sự thay đổi của mình không ?!"

Nó cười - một nụ cười thật rạng rỡ - và nó chắc chắn.

"Không bao giờ!"

Kể từ ngày hôm ấy, vẫn vậy, chiều nào chúng cũng đưa nhau đến"đó"trước khi trở về nhà. Nhưng, có một sự thay đổi nho nhỏ mà con bé vô tình nhận ra...Rằng mỗi ngày, cánh đồng lau nơi đây dần trở nên đẹp hơn bởi những bông hoa màu hồng phấn được trồng xen kẽ trên nền trắng sữa dịu dàng...Nó không biết, ai đã trồng chúng tại nơi đây, nhưng có một điều mà nó biết rõ"người mang chúng đến là ai"!

Chiều dần trôi và gió vẫn không ngừng thổi, cánh đồng lau cũng không ngừng rung rinh trước những tình cảm chân thành dần lớn lên trong trái tim ấm áp của"hai đứa nó".

Sự thật...đôi khi không chỉ là sự thật!

Sự thật...đôi khi không chỉ cần nhìn bằng mắt, lắng nghe bằng tai...

... mà còn cần phải cảm nhận bằng trái tim...

Cuộc sống là một chuỗi những buồn phiền...

Và đôi khi ta phải đối mặt với những sự thật vô cùng cay đắng...

......................

Đã qua một thời gian dài kể từ ngày"tụi nó"quen nhau, nhưng dường như báo chí cũng biết đến"chúng"nhiều hơn với những cuộc hẹn hò trên xe buýt ^^! Họ bắt đầu đàm tiếu và viết những điều chẳng mấy hay ho về"con bé". Nó bị đem ra và đặt lên một cán cân để so sánh giữa sự"giàu - nghèo". Mặc cho mọi chuyện được bỏ ngoài tai, chúng vẫn gạt đi và tiếp tục tận hưởng những chuỗi ngày...tưởng chừng như hạnh phúc. Cho đến khi"sự thật"cần được phơi bày...

Đó là một buổi chiều lặng gió, nóng và gay gắt.

Vẫn như mọi ngày, con bé đến trường sau khi bước xuống từ"chiếc xe buýt hai người"chỉ có nó và hắn. Nhưng lần này, nó nhận được một bức thư"tuyên chiến"của một kẻ lạ mặt nào đó gửi tới trong tủ đồ cá nhân ở trường.

Chậc! Chắc lại là mấy đứa con gái trong trường"ghen tị"với mối quan hệ giữa đại công tử nhà Nawatabe và nó đây mà.

Nhưng - lần này, ừ thì cũng là"ghen"nhưng không chỉ đơn giản là tụi con gái trong trường. Đó là tiểu thư độc nhất của dòng họ quý tộc nhà Hinagawa - người có hôn ước từ khi mới lọt lòng với đại công tử nhà Nawatabe.

* Nói là hôn ước thế thôi, chứ hắn cũng đâu có biết và chưa hề chấp nhận chuyện này =.=". Cho đến ngày hôm nay...

Lững thững bước ra phía sân sau trường như địa điểm trong thư đã viết, chờ đợi một lát...nó vẫn chẳng thấy ai.

Bất ngờ, có cảm giác lành lạnh từ phía sau lưng, Kimio vội quay người lại và chặn đứng được cây gậy tennis trong tay một đứa con gái đang chuẩn bị đập vào gáy nó.

Tóm chặt lấy cây gậy, nó giật ra và quăng mạnh xuống đất khiến con nhỏ kia tái mặt.

- - Có nhục quá không ?!

-

Nhỏ kia khựng lại, lùi về phía sau vài bước, rồi vẫy tay gọi cho bọn đàn em dần tiến lên - toàn mấy con mặt lợn -__-"! Con nhóc đó cười, rồi lại khinh khỉnh...

- - Với cái loại mày thì tao cần gì phải biết nhục! < Con nhỏ kia dõng dạc như thế! >

- - Mày nghĩ mày là ai ?!

Kimio vừa dứt lời, con nhóc lại cười hô hố lên con cách khinh bỉ rồi nheo mày nói.

- - Hô hô! Là ai ý à! Mày chưa thấy hình tao trên tạp chí hay sao...

Một con nhỏ bốn mắt khác lại bước lên tiếp lời.

- - Quê thật! Tiểu thư độc nhất của dòng họ quý tộc nhà Hinagawa - cô Kiyumi mà mày cũng không biết!

Ồh ~~~ Thì ra lại là bọn nhà giàu hợm hĩnh. Buồn cười thật! Hình như tụi nó đứa nào cũng luôn nghĩ mình là nhất hay sao ý. Kimio khẽ nhếch môi cười mà nét mặt chẳng hề thay đổi.

- - Buồn cười! Cũng chỉ là bọn"quý tộc rẻ rách"! Có cái quái gì mà tao cần phải biết!

"Quý tộc rẻ rách!!! Tiểu thư, nó nói cô thế kìa!!!"- đứa con gái bốn mắt lại hốt hoảng thốt lên.

Đối với Kiyumi - đó là một sự sỉ nhục quá đỗi nặng nề!! Từ nhỏ tới giờ, chưa ai dám mở miệng nói với nó dù chỉ là thầm thì hai từ"rẻ rách"cả...Thế mà, một con nhỏ"côn đồ"lại dám...Nó khẽ mím môi, rồi dường như cố gắng nuốt giận, con nhóc bắt đầu đi vào việc chính - đả kích Kimio.

- - Phải rồi! Tao cũng đâu cần một đứa con gái rẻ tiền như mày phải biết đến! Nhưng, tao muốn mày biết một điều...

- - Điều gì!

- - Tránh xa Kyoshi ra!! Anh ấy là của tao!!! Loại con gái mạt hạng như mày thì đừng có mong"đũa mốc mà đòi chòi mâm son"!! Biết điều thì rút lui sớm đi!!! Đừng để tao phải ra tay!!!

Kyoshi - là của con nhỏ đó ?!!!

Nó nói thế là có ý gì ?!!!

Họ có quan hệ gì với nhau ?!!!

Những lời rè bỉu tưởng chừng như quen thuộc và đã quá nhàm tai, bỗng chốc lại khiến Kimio cảm thấy nhói lòng...

Nhưng - không thể để mất bình tĩnh nhanh như vậy được. Cố gắng"gói"chúng lại và"vứt"thẳng vào thùng rác. Kimio vẫn lạnh lùng như cái thái độ thường ngày của nó.

- - Anh ấy đã bao giờ nói"yêu"mày chưa ?!

- -......

- - Sao! Chưa à ?!!! Vậy là mày tự ngộ nhận à!!! Hờ! Buồn cười nhờ! Tao khâm phục mày lắm đấy! Cái độ mặt dày ý!! Công nhận đàn hồi cao! Quý tộc quái gì chứ! Ăn nói như một kẻ vô học! Mày thấy mày có đáng không! Trước tao, mày nên vứt cái mác rẻ rách đó xuống đi! Ra tay à...này...làm đi...chỗ này này...chỗ này nhiều máu lắm...Đó! Giỏi đánh đi!!!

Vừa nói, Kimio vừa tiến gần tới nó, rồi chỉ tay vào gáy mình...dồn con nhỏ Kiyumi vào thế bí khiến nó giận đến tím mặt mà vẫn không dám làm gì...

- - Mày...mày...quá đáng!!!

Bất ngờ, Kiyumi vung tay định tát thẳng vào mặt nó, nhưng Kimio cũng nhanh chóng đỡ được. Với cái trò cũ rích ấy, con bé chỉ cần tóm chặt cổ tay, bẻ ngược lại...và không ngần ngại, tái cái"Đốp"vào mặt"con nhỏ nhà giàu"kia khiến nó đau đến nỗi sững sờ...Ngay lập tức, đám đàn em xông lên định tấn công Kimio, nhưng chẳng chờ đến lúc đó, nó đã vội xoay người áp sát về phía Kiyumi rồi tóm chặt khớp tay, móc chân đẩy lên một cái...quật ngược cả người con nhỏ về phía trước khiến mặt nó đập thẳng xuống đất...dập mọi bộ phận -__-"!!!

Lạnh lùng đứng dậy, nó quay ra nhìn đám con gái còn lại, rồi nhếch môi cười, đưa tay vẫy vẫy với thái độ...vẫn khinh khỉnh.

"Lên đi!"

Vừa dứt lời, cả đám hùng hục xông lên tóm lấy Kimio như một đàn voi - toàn lũ su mô nữ mà!!!

"Bốp!"Nó tung cước đá cái đốp một phát vào bụng con nhỏ sumo tóc ngắn... nhưng rồi... nó lại bị bật ra thật mạnh. Má ơi!! Lớp mỡ dày quá!! Độ đàn hồi cao kinh khủng!

"Phải làm sao đây!!! Tấn công chỗ nào bây giờ!!!"

Suy nghĩ một hồi, rồi Kimio quyết định...bất ngờ nhảy lên, lấy hai chân kẹp chặt đầu con nhỏ su mô rồi xoay mạnh một vòng, quật ngược nó về phía sau khiến con bé trẹo cổ mà lăn kềnh ra đất, không còn chút sực chống cự...

.......

Vẫn tiếp tục tấn công vào những chỗ hiểm với những đòn cực mạnh, chỉ một lát sau, tất cả lại nằm rạp dưới chân nó...y như mấy vụ trước -_-"!!!

Nhếch môi cười khinh khỉnh, đang định quay lưng bước đi...Nhưng nhìn lại lần cuối, bỗng...nó thấy một chiếc máy gì đó bị rơi ra khỏi người nhỏ Kiyumi thu hút sự tò mò của con bé. Tiến lại gần, nó quyết định nhặt lên và mở ra xem thử - đó là chiếc máy thu âm có lưu một file tựa đề :"cuộc nói chuyện giữa Kyoshi và Hotaru".
.........................................................
Bạn đang đọc truyện tại WapHay.Xtgem.Com chúc các bạn vui vẻ
..............................................................
Nước mắt rơi - không sao ngăn lại được - nước mắt hư - nước mắt không nghe lời...

Cuối cùng, nó quyết định - mặc một bộ đồ thật bụi và ngang tàn để đến gặp quý bà Nawatabe tại nhà hàng nổi tiếng Nadesikhông -"thế có phải phép không nhỉ ?"!

Lặng lẽ bước vào nhà hàng. Ai ai cũng phải quay ngoắt lại nhìn nó - một con nhỏ bặm trợn và côn đồ!!!

"Thật chẳng giống ai!"- Đám nhà giàu xì xào lên tiếng...

Nhưng nó cóc cần quan tâm, vẫn lững thững đi tiếp, cho đến khi bị người bảo vệ chặn lại - có lẽ do trông dáng vẻ của nó...không xứng được vào đây!!!

- - Cô tìm ai ?!

- - Bà Nawatabe!

Hắn lại nheo mày cười khẩy.

- - Cô đùa à! Chả nhẽ bà ấy lại hẹn với một người như cô! Mau đi cho...

"Tôi hẹn cô ấy đó!!"- Tiếng bà Nawatabe từ bên trong bỗng nhẹ nhàng cất lên. Vẫn cái thứ giọng cao mà sang ấy! Tên bảo vệ chợt giật mình, khúm núm vội.

Con bé lại lầm lì bước vào theo sự chỉ dẫn của tên bảo vệ đáng ghét! Thế đấy, ở cái nơi đây, đến một tên bảo vệ quèn mà cũng ra vẻ hợm hĩnh =.="!!!

Hắn kéo nhẹ chiếc ghế ra và con bé lạnh lùng ngồi xuống trước khi cúi đầu chào mọi người như...mẹ vẫn dạy -_-".

Con bé từ từ ngước mắt lên nhìn để xem người đàn bà mang danh quý tộc ấy trông như thế nào...Bỗng! Nó gần như chết đứng...khi nhìn thấy...người đàn ông đang ngồi đối diện nó...Người mà nó...từng quen...

Ông ta!!!!

Chính là ông ta!!!!

Nó quen ông ta!!! Thực sự rất quen!!!

Mà nếu nói ra... có lẽ người ta sẽ còn cho nó là đồ"thấy người sang bắt quàng làm họ"!!!

Vậy nhưng...

Cái hình ảnh đó...

Cái con người đó...

Đã 12 năm rồi, kể từ ngày ông ta rũ áo nhất quyết buông tay bỏ mặc mẹ con nó ở lại trong niềm đau khổ, để rồi...đến với người phụ nữ kia...

Hờ!!! Vẫn vậy! Ông ta chẳng thay đổi mấy nhỉ!! Thậm chí trông còn hồng hào và lịch lãm hơn trước nhiều. Phải rồi! Sống trong giàu sang mà...ông ta cũng phải ra dáng chứ!!

Khinh bỉ!!! Ôi...sao mà nó khinh bỉ cái con người ấy đến thế!!!

Thậm chí - ngồi trước mặt ông ta đây - người con gái ruột 12 năm trước...

Vậy mà...ông ta cũng chẳng"thèm"nhận ra!!!

Ha ha...

Ha ha ha....

Nó như muốn cười phá lên trong sự phẫn uất...

Nỗi hận thù tưởng chừng đã dập tắt bấy lâu nay bỗng dưng lại dâng tràn bộc phát...

Nó muốn hất tung cái bàn ăn này! Và chửi thằng vào mặt ông ta là"Đồ tệ bạc!!"

Nhưng nó không thể...vì một cái gì đó trong tâm trí bỗng ngăn nó lại...Rằng nó cũng không thể đánh mất tự trọng của mình như thế!! Thà không quen!!!

- - Cháu quen Kyoshi được bao lâu rồi ?!

Tiếng bà Nawatabe cất lên khiến con bé giật mình!!!

- - Dạ...2 tháng!

Bỗng. Bà ta nhếch môi, cười khẩy, rồi dường như đắc ý...

- - Ha! 2 tháng ?! Vậy mà ta cứ tưởng lâu lắm!

-

- - Có nhất thiết phải lâu, thưa bác ?!

-

- - Ồh không!!! Có lẽ cũng không hẳn! Nhưng tình cảm mới là cái chính! Cháu yêu nó thật chứ ?!

"Yêu"à!!!

Bây giờ còn có thể nhắc đến từ đó ở đây được nữa à!!

Nó có cần phải trả lời, rằng nó có"yêu"...nhưng nhiều hơn là"hận thù"không ?!!!

Bóp chặt chiếc cốc sứ trong tay...Nó dường như muốn chúng vỡ tan ngay lập tức!!!

- - Sao bác lại nghĩ là cháu yêu anh ấy ?!!

Nó bắt đầu đáp lại bằng giọng khinh khỉnh. Họ đối xử với nó thế nào, thì nó cũng phải trả lại như thế!!!

Giương đôi mắt kiêu sa có chút ngạc nhiên của bà ta lên nhìn nó, bà ta bắt đầu cười, nụ cười hợm hĩnh.

- - Ồ! Vì ta thấy những thông tin về mối quan hệ giữa cháu và Kyoshi nhan nhản khắp các tạp chí! Ta đoán...chắc cũng không đơn giản! Nhưng có vẻ là cháu cũng chẳng hề yêu nó...

-

- - Đừng lòng vòng như thế! Có gì bác nói luôn đi!

Giọng bà ta cũng bắt đầu thay đổi, lạnh lùng và sắc sảo.

- Được! Vậy ta vào thẳng vấn đề...Cô muốn bao nhiêu?!

Nó chợt giật mình, cả người như sững lại...tái tê vì những lời nói vô cảm của bà ấy...Bà ta coi mình là gì chứ ?!!! Gái làm tiền à ?!!!

- - Bác nói vậy là có ý gì ?!

- - Thôi! Đừng giả vờ nữa! Tôi biết, cô cũng giống như những đứa con gái khác. Đến với con trai tôi chỉ vì cái tài sản kếch xù của nó thôi! Nhưng đừng có mơ! Nhận lấy ít tiền rồi liệu mà biến đi!!!

Mặt nó như tái lại...

Giận dữ đến tím người...

Nó muốn tát thẳng vào cái mặt hợm hĩnh của bà ta quá!!!

Nhưng nó lại không thể...

Thôi được rồi! Nếu họ đã nghĩ mình vậy...Thì chấm dứt tại đây thôi...

Cũng chẳng cần nói nhiều, con bé bất ngờ đứng dậy, cúi đầu chào và lạnh lùng bước đi như lúc vừa mới tới...Để lại cho hai người một sự ngạc nhiên không tài nào giải thích nổi!

"Cô ta sao vậy ?! Chúng ta nói sai chắc!!!"

"Thôi...Không cần bận tâm em ạ! Có lẽ nó đã biết điều!"

"Ừm! Đi thôi! Loại con gái đó không đáng để được lọt vào mắt xanh của Kyoshi"

Nó chạy vụt đi trong đêm tối...Đóng chặt cửa lại...Và nước mắt rơi...Chỉ một mình nó thôi...

Sao họ lại có thể nói những lời đó được cơ chứ!!

Sao Trái Đất này lại tròn thế cơ chứ!!!

Sao dượng của Kyoshi lại có thể là cha ruột của nó được cơ chứ!!!

Sao tất cả mọi chuyện đến với nó đều"khốn kiếp"vậy!!!

Nó như muốn đập tan tất cả!!!

Nó muốn chết!!!

Nó muốn kết thúc tất cả!!!

Bằng một dấu chấm hết!!!

Đêm hôm ấy, khi con bé trở về, nó không thấy mẹ...nhưng những cảm xúc xáo trộn hiện thời cũng khiến nó chẳng mấy quan tâm...

Chỉ có một điều...mà nó không để ý được rằng...Bà Aisawa đã trở về ngay sau nó.

Trong tình yêu...có thể bạn chân thành...

Nhưng nếu tình cảm đó chỉ xuất phát từ một chút lòng giả dối...

Chắc chắn... tất cả sẽ trở thành vô nghĩa...

[ Mở...]

Hotaru : Chuyện giữa mày và con nhỏ"côn đồ"đó sao rồi ?

Kyoshi : Hehe! Lại chẳng...nó sắp"đổ"rồi!!

[ tiếng tụi nó cười phá lên với nhau...]

Hotaru : Há há!!! Ghê nhờ! Tao tưởng nó"cứng"lắm cơ mà!

Kyoshi : Hờ hờ! Ban đầu tao cũng tưởng thế! Nhưng"cứng"mấy mà vào tay tao cũng thành"mềm"thôi!!

Hotaru : Hehe! Dựa vào một mình mày thôi chắc! Nếu không nhờ công anh em vờ giàn trận"anh hùng cứu mỹ nhân"thì mày có làm"mềm"nổi cái tảng băng trôi đó không :]]!!

Kyoshi : Haha! Thì cũng nhờ anh em!!! Chúng mình là bạn tốt mà :]]!!

[ Tắt...]

"Tất cả chỉ là một vở kịch!! Một vở kịch quá ư hoàn hảo!!! Đến nỗi một đứa con gái chẳng mấy hiền lành như nó mà cũng bị lừa!!! Đau thật đấy!!!"

Nó như ngồi lặng đi trong căn phòng trống rỗng, đầu óc hoang mang nghĩ về những lời nói vừa được nghe...Thì ra...tất cả chỉ là một vở kịch!!! Đau vô cùng, đau mà không hiểu vì sao nó đau...Con tim cứ nhói lên như rỉ máu!!! Thậm chí còn khủng khiếp hơn tất cả những lần nó bị hàng xóm rè bỉu!!! Nó cũng không biết...tại sao... nước mắt nó lại rơi...

Một giọt...

Hai giọt...

Rồi lã chã thành từng dòng nhạt nhòa trên khuôn mặt...

Khóe mắt cứ cay xè không sao kiểm soát được!!!

Đã lâu lắm rồi...Nó không khóc...

Đã lâu lắm rồi...Kể từ ngày nó hứa - nước mắt không được rơi!!

Vậy mà trạng thái bây giờ là thế nào ??!!! Tại sao nó lại trở nên yếu mềm như thế!!!

Phải chăng...con bé đã thật sự yêu...một tình yêu mù quáng...

"Reng!! Rengggggggggg!!!"

Bỗng! Có tiếng chuông điện thoại vang lên rung động khắp căn phòng, như phá vỡ bầu không gian ảm đạm...

Nó sụt sịt thêm một lúc, rồi bần thần bước ra nghe...

Cố gắng lấy lại bình tĩnh,"cất"cái thứ giọng run run mà yếu ớt ấy đi. Nó hắng giọng để trở nên lạnh lùng hơn.

"Alo! Tôi...Kimio Aisawa nghe đây!"

Giọng một người phụ nữ đứng tuổi, cao mà sang trọng vang lên...

"Cô đúng là Kimio Aisawa..."

"Vâng! Tôi đây! Có chuyện gì không ạ ?!"

"Tôi là mẹ của Kyoshi Nawatabe. Chúng ta gặp nhau được chứ..."

"...."

Bất giác, nó cảm thấy nhịp tim bỗng đập thình thịch, nhanh và lạ hơn bình thường, có thể nghe rõ được từng hồi. Con bé ấp úng suy nghĩ một lát...rồi nó quyết định đưa ra câu trả lời...

"Ở đâu thưa bà ?!"

"Nhà hàng Nadesikhông..."

.....

[ Cạch! ]

Đặt điện thoại xuống bàn, mà con bé vẫn tưởng chừng như tay mình đang run lên vì hồi hộp...

Vội chạy vào phòng, nó lục tung cái tủ bừa bộn của mình lên để chọn ra một bộ trang phục sang trọng cho phải phép...

A!! Đây rồi!!! Con bé như reo lên khi thấy bộ váy lụa màu tím hồng mà Kyoshi từng mua cho khi đi dự một buổi party...

Nhưng rồi...

Sự phấn khởi ấy chợt vụt tắt...

Khi nó nhớ tới những lời hắn đã nói trong đoạn thoại ghi âm...

Xé tan!!!

Con bé không ngần ngại xé toạc bộ váy làm bằng lụa quý đắt tiền mà hắn từng mua tặng...càng xé...nó lại càng thấy lòng mình rạn vỡ...Y như chiếc váy này đang bị rách tung ra thành từng mảnh...

Copyright © 2016 WapHay.Xtgem.Com
Design by Trái Tim Băng