Truyen Teen - Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi page 9
Hắn lập tức đứng dậy, tự động ôm lấy người anh trai bao năm xa cách, người anh trai mà khiến hắn nghĩ rằng đã chết, một phần khiến hắn trở nên vô cảm, hắn vỗ vai Hoàng Minh:
- Anh! Em xin lỗi vì tất cả chuyện làm trước đây, cũng cảm ơn anh khi anh đã quay lại.
- Cậu….
- Từ nay, chúng ta sẽ là người 1 nhà.
- Được chứ…
- Thật sự, trước đây, em đã rất cô độc, chỉ có mình quản gia Lam… À không… bác của Nhược Hi bên cạnh!
Anh Minh cười:
- Cậu nên cảm ơn bác ấy!
- Bố mẹ thật sự không còn quan tâm đến em! Nhưng họ sẽ quan tâm đến anh, nếu biết anh còn sống.
- Nếu họ không còn quan tâm đến cậu, thì cũng coi như không còn quan tâm đến anh! Anh biết, là đàn anh học khóa trên, là người đảm nhiệm chức vụ CHủ tịch sinh viên, anh biết, bố mẹ chỉ gửi tiền về cho cậu ăn học, tiêu vặt! được rồi, hãy cứ để họ tự tìm về chúng ta!
- Vâng!
Nó vui kinh. Nhảy lên vui sướng. Ôm lấy hai người họ:
- Ha ha…vui thật!
Anh Minh đùa:
- Minh Vũ, anh đã từng thích cô ấy!
Khuôn mặt hắn đanh lại:
- Sao cơ? Anh đã từng thích người con gái của em?
- Đúng vậy! Nhưng anh cảm thấy, mình không được phép thích cô nhóc này, nên anh đã tự động gỡ bỏ hình ảnh của cô nhóc ra khỏi đầu. Giờ anh biết là vì sao rồi, là vì, Cô nhóc này là người con gái mà em trai anh 1 mực yêu hơn cả tính mạng!
Nó như bị sét giật qua. Vậy là anh đã từng thích nó…. Nhưng vì hắn…vì hắn…. Nó hụt hẫng:
- Vì cậu đấy, Minh Vũ, nếu không vì cậu, anh Minh đã yêu tôi!
Hắn gỡ tay nó trên cổ anh Minh:
- Sao em dám nói vậy? EM đồng ý làm bạn gái tôi rồi?
- Cậu cứ thực hiện được lời hứa đi đã.
- Lần này, tôi nhất định sẽ đứng thứ nhất cho em coi!
Nó cười khúc khích. Đưa mắt nhìn hai đứa bạn đứng gặm táo phía sau vẫn còn đang đơ cứng như người mất hồn. Nó chạy lại, ôm:
- Ha ha…hai nhóc bạn tôi ơi! Tỉnh mộng nào!
Cuối cùng, chúng nó mới tỉnh giấc mộng, tới tấp hỏi:
- Thật sự, hai người họ là anh em? Tin được không?
Nó bật cười:
- Hai cậu ngốc quá đi. Nên tin đó.
Mẫn Mẫn ngây thơ hỏi:
- Tin HOT sao? Hoàng Tử Gió là anh em song sinh với Hotboy Hoàng Minh Chủ TỊch Hội sinh viên sao?
- Thì đúng như thế mà!
Viên Viên chạy tới bên cạnh hai anh em họ, cười típ mắt:
- Ăn tiệc nha? Hai người?
Hắn lập tức cười với Viên Viên:
- Xin lỗi Viên Viên, Mình còn lo chuyện của Nhược Hi!
Nhỏ chết lặng luôn. Hoàng Tử Gió cười với nhỏ, tin HOT thứ nhất, gọi nhỏ là Viên Viên – thật thân mật, tin HOT thứ hai. Nhỏ chỉ cười đáp lại rồi lôi Mẫn Mẫn chạy ra ngoài nhập tiệc. Hoàng Minh cười:
- Được rồi, anh phải ra ngoài đó, hai em làm gì thì làm!
Nó nói trách:
- Anh nói gì vậy? Làm như, bọn em đen tối lắm!
Hắn nắm lấy tay nó, lôi đi, còn nói khẽ:
- Gần như đen tối.
Nó dự cảm chẳng lành.
Phía sân sau…
Tối um, không một bóng người, chỉ có mình hắn và nó.
Nó thấy sợ, nắm chắc lấy tay hắn:
- Minh Vũ à, trời tối quá. Tôi sợ.
- ….
Không có ai lên tiếng, nó vẫn cảm nhận được tay hắn vẫn ở bên. Nhưng nó vẫn sợ, vẫn lo lắng:
- Minh Vũ, tôi thật sự rất sợ… cậu hiểu tôi nói chứ….
- Ừ…
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang bên tai, làm nó cảm thấy an toàn hơn, nhưng đôi tay vẫn nắm chắc tay hắn, sợ tụt mất.
Nó thấy mình dừng lại, ngây ngô hỏi:
- Cậu định giở trò gì mà dừng lại ở đây?
- Chờ một lúc nhé?
Giọng hắn vang lên trong đêm tối, nó gắng sức chờ đợi.
Đột nhiên, nó thấy xung quanh bật sáng. Nó tự động tuột khỏi tay hắn, ngỡ ngàng. Cảnh tượng trước nó đẹp vô cùng. Những ngọn nến xếp hình trái tim xung quanh một cái bàn xinh xắn với hai chiếc ghế đẹp lung linh. Có chùm bóng bay rực rỡ sắc màu trên lối đi đến bàn ăn. Lãng mạn quá. Hắn kéo nó đi vào giữa những chùm bóng bay đẹp đó, rồi lịch lam kéo ghế mời nó ngồi. Trên bàn có những chiếc đĩa bằng sứ được đậy kín, hắn dùng tay, mở từng cái ra… Oa…toàn là đồ ăn ngon!!!! Nó thật sự thấy ngạc nhiên, xúc động hỏi:
- Cậu làm sao?
Hắn thắp nến:
- Chúng ta nên có một nơi riêng tư để ăn tối trong bữa tiệc tốt nghiệp của anh trai anh!
- Không cần làm quá thế này đâu!
- Anh muốn ngày nào cũng có bất ngờ cho em, muốn những điều anh làm luôn làm em cười.
- Cậu đúng là không bình thường mà!
Hắn nhún vai, ngồi xuống ghế, lấy dĩa ăn thử vài món. Nó cũng dùng dĩa dùng dao như hắn như không thể nào cắt được miếng thịt, ở nhà, nhó chỉ dùng thìa với đũa thôi. Nó chán nản nhìn miếng thịt thơm ngon trên đĩa. Hắn nhìn nó, bật cười:
- Không biết cầm?
Khuôn mặt xinh đẹp của nó đỏ ủng lên vì xấu hổ, khẽ gật đầu. Hắn đứng dậy, vươn người sang phía nó, hắn nhìn nó, cười dịu dàng, rồi nhẹ nhàng cắt miếng thịt cho nó. Nó đổ gục trước hành động của hắn, quá ân cần>.< Mùi cơ thể đầy nam tính của hắn như khuyến rũ con người nó. Cắt xong, hắn lại ngồi vào chiếc ghế, bật cái radio cỡ nhỏ, để có chút âm nhạc, một bản nhạc không lời nghe khá quen, nhưng nó không thể nhớ ra nổi. Nó đói. Cứ thế lấy dĩa xiên vào miếng thịt hắn đã cắt hộ. Nó bột miệng hỏi:
- Hôm nay cậu vui chứ?
Giọng nó hòa vào tiếng nhạc du dương, hắn hỏi:
- Vì gì?
- Cậu đã tìm lại được anh trai?
- Vui.
- Cậu còn biết, quản gia Lam chính là Bác của tôi, cậu sẽ không bắt nạt bác ấy như trước chứ?
- Sẽ không làm.
- Hôm nay cậu rất bảnh trai.
- Anh biết.
Nó thấy thái độ thờ ơ của hắn mà gét, mắng khẽ:
- Kiêu căng!
- Anh biết.
- Đồ điên.
- Ừ…
Thái độ này là sao đây? Nó vừa nhìn hắn, vừa đưa thức ăn vào miệng thật nhanh, nhai liên tục, hằn học nhìn hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn nó, phì cười:
- Nhìn em kìa…
- Làm sao?
- Như heo.
Nó nhếch mép. Hắn lấy tay quệt nhẹ lên môi nó, nó đơ 1 phút
- Ăn như heo. Dính cả mép.
Nó nuốt gọn miếng thịt. Cười gượng gạo. Giọng hắn lại vang lên:
- Hôm nay đồng ý làm bạn gái anh? Thật không?
- Không. – Nó đáp thẳng thừng.
Hắn nhếch môi:
- Dù sao, anh cũng nghe câu: “Tôi yêu cậu” hai lần rồi.
- Sao chứ?
Nó thoáng giật mình. Lúc nào vậy?
- 1 lần tại bệnh viện, lúc em chuẩn bị ghép tủy, gặp Thất Tiểu Hà, em đã nói như vậy. CŨng tại bệnh viện ngày hôm đó, lúc anh ghép tủy cho em, anh gần như sắp chết, chính câu đó của em khiến anh sống!
Nó à một tiếng. Đúng là nó có nói…nhưng nó chẳng muốn phủ nhận. Nó thấy ngượng, đứng dậy:
- CHúng ta qua đằng trước đi. Tôi không muốn ở đây.
- Sao vậy?
- Tôi không muốn thôi.
- Không thích?
- Tạm ổn.
- Lúc đầu còn A!!! lên, đáng yêu.
Nó bước ra khỏi cái bàn:
- Kệ tôi. Lúc ấy khác.
Hắn vẫn bình thản ăn, vẫn hỏi:
- Xấu hổ?
- Mặc xác tôi. Tôi đi trước. Cảm ơn vì bữa tối không mấy ngon.
Nó định bỏ đi như đôi tay hắn kéo giựt lại. Nó mất thăng bằng, ngã vào người hắn. Làm cái dĩa trên tay hắn bay khỏi bàn, còn nó thì yên vị trên đùi hắn, đôi tay bất thình lình ôm lấy cổ hắn.
Nó nhận thức được sự việc, ngọ nguậy để đứng dậy, nhưng đôi tay hắn cứ ôm chặt lấy eo nó. Nó nhăn nhó:
- Làm gì chứ?
- Em nói bữa tối không mấy ngon?
- Phải.
- Thế này phải ăn món khai vị thôi.
- Sao cơ? Ở đây làm gì có gì ngoài chúng….
Hắn hơi cúi đầu, mạnh dạn hôn lấy đôi môi nó. Nó bất ngờ, mở to con mắt, đôi tay đẩy hắn ra. Nhưng hắn nhất quyết không buông, mà còn ôm chặt nó hơn, để nụ hôn được sâu. Nó nuốt nước bọt. Nó sẽ chết mất. Không ai dám liều lĩnh như hắn…. Nó mệt quá…. Người con trai này ôm lấy nó quá chặt, mùi bạc hà trên cơ thể hắn khuyến rũ cơ thể nó, nó không đẩy hắn ra nữa, đôi tay nó đáp lên ngực hắn, lồng ngực đang thở dồn dập… Nó như bị cuốn vào nụ hôn mãnh liệt đó…. Đôi tay dần dần ôm lấy cổ hắn, đáp trả nụ hôn đó….
Khá lâu sau… nó cảm thấy mệt mỏi, thiếu ô xi, thở gấp, hắn liền dừng ngay ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể… Khuôn mặt nó sát với với khuôn mặt hắn, nó thở gấp… hắn nhếch môi cười:
- Món khai vị vừa đủ để em cảm thấy bữa tối này ngon.
Nó không nói gì, nhưng đôi má thì ửng đỏ, nó vẫn thở, hít hà không khí trong lành, đôi tay vẫn choàng lên cổ hắn, khẽ ho. Hắn đứng dậy, bế nó ra khỏi đây. Hắn bế nó đi qua bữa tiệc, khiến đôi mắt ai cũng nhìn chằm chằm nó với hắn, nghi hoặc với hành động thân mật này, xì xào bàn tán. Nó vì mệt bởi dốc sức vào hôn hắn, nên nhắm nghiền con mắt, nó ngủ. Hắn đến bên cạnh bố mẹ nó, cúi đầu chào:
- Ba mẹ, con sẽ đưa cô ấy về! Tạm thời, hôm nay, bố mẹ để cô ấy ngủ nhà con?
Bố mẹ nó cười khúc khích, nhìn nó rồi nhìn đôi tay nó choàng cổ hắn thân mật, khẽ gật đầu. Hắn chỉ chờ có vậy, bế nó ra khỏi bữa tiệc. Toàn anh chị khối 12, chắc chắn, mai đến trường, sẽ trở thành tin HOT cho mà coi.
- Bảo vệ Thiếu gia với tiểu thư… Có thể, 1 đội của chúng theo sát hai đứa nó!
CHƯƠNG 11: EM YÊU ANH
Hắn đặt nó lên xe, rồi lái xe về nhà mình.
Nhìn nó ngủ kìa, trông thật dễ thương, hình ảnh của nó luôn luôn theo tâm trí hắn. Ngay cả vừa rồi, đến cả hôn thôi mà nó cũng vụng về, nó luôn sợ bị lệch môi hắn, haha… một nét đáng yêu đây mà! Nó làm bạn gái hắn rồi, hắn sẽ cho nó tập hôn…
Đến nhà, hắn bế nó vào phòng ngủ, đặt nó xuống giường, đôi tay nó mạnh dạn kéo cổ hắn xuống. Hắn giật mình, đè lên người nó. May mà hắn chống tay xuống giường, nếu không, sẽ đánh thức nó dậy. Hắn định đứng dậy, nhưng đôi tay ai kia cứ bấu lấy thật chặt… Hắn cười nhẹ:
- Có thật là em đang ngủ không? Nhược Hi?
Nó không nói gì, nhìn nó ngủ ngon như vậy, nhưng thực chất rất hư. Nó muốn hắn khó chịu nằm thế này sao? Hắn sẽ phát khùng lên mất, nếu nó cứ như vậy, hắn nghĩ, mình sẽ không thể ngăn cản bản thân mình. Nhìn đôi môi của nó, thật sự rất ngọt! Hắn biết, chỉ có mình hắn dám hôn nó lâu như vậy, lại rất nhiều lần….
- Ngủ đi nha đầu.
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nó ra… đúng ra, nó ôm rất chặt, rất khỏe nữa… Mãi, hắn ới gỡ ra được, định ra ngoài thì nó kéo tay lại, khẽ nói mơ:
- Minh Vũ, em yêu anh….
Hắn đứng khựng lại, nhìn nó… đôi tay kia nhất quyết không buông… Nó đang mơ? Có hắn?
Hắn tiến về phía nó, vuốt nhẹ mái tóc, nhếch môi:
- Em yêu anh?
Hắn thấy nó gật đầu, đôi tay càng siết chặt cánh tay hắn. Hắn lại cười:
- Em đang mơ đến anh?
Nó lại gật đầu… Hắn lại bật cười khẽ… có phải đang ngủ không vậy hả? thật không đáng tin…
- Buông tay anh, rồi ngủ đi.
Nó tự động nới lỏng bàn tay, nó biết nghe lời đấy chứ? Những lúc ngủ, có vẻ như thành thật hơn với vẻ bề ngoài hay rủa hắn! Thật đáng yêu.
Hắn bước khẽ ra ngoài, kêu cô người làm thay đồ cho nó để nó khỏi khó chịu, rồi bước vào phòng, ngồi đối diện với đống sách vở… Hắn quyết để nó bái phục mà làm người yêu hắn như lời hứa.
Vừa nãy, hắn có thấy một số người đang vây quanh cái ngõ phía đông, hình như là đánh nhau. May mà không ồn ào quá khiến nó tỉnh giấc, nếu không, chính hắn sẽ lấy dao chém chết chúng.
Sáng hôm sau…
Nó tỉnh dậy trong tâm trạng khá thoải mái…cái đệm rất êm! Hình như nơi này có hơi khác so với nhà nó… Nó ngáp dài, ngồi thần ra 1 lúc rồi giật mình đứng phắt dậy, khiến nó ngã xuống giường:
- Ai da… đau quá…
Nó hét ầm lên… Khiến hắn từ phòng bên kia chạy sang, lo lắng hỏi:
- Sao?
Nó kéo chăn cuốn lên người, tay chỉ chỉ về phía hắn:
- Này….sao…sao…tôi lại ở đây??? Và mặc đồ này???? Cậu….
Hắn nhìn nó, đi tới giường, ngả người xuống đó:
- Mỗi vậy mà cũng la.
- Gì mà mỗi vậy???? Cậu đã làm gì? Nói mau? Tôi vì sao lại ở đây?
- Ăn tối. Hôn. Ngủ. Đưa về nhà. Nhờ cô giúp việc thay đồ.
Nó đã bình tĩnh trở lại, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía hắn:
- Cậu làm thế nào đưa tôi vào đây?
- Bế. Nặng kinh.
Nó ngồi bệt xuống đất, hắn nhìn lên trần nhà, nói:
- Hôm qua, em rất thành thật.
Câu của hắn lại khiến nó đứng phắt dậy, rơi cả chăn, nó đang mặc đồ ngủ micky, cộc tay kín đáo:
- Tôi..tôi…thành thật cái gì???
- Nhưng may mắn, hôm qua, tôi ngăn được bản thân, nếu không, thì không biết chuyện gì xảy ra…
Nó gắt lên. Nó đâu làm những chuyện đó chứ?
- Gì chứ????
- Thay đồ đi, rồi xuống đây ăn sáng. Không định đi học?
- Có.
Hắn ra khỏi phòng nó, còn nó thì lết vào nhà tắm.
Cộc! Cộc!
Cạch!
- Tiểu thư, quần áo tôi để ở giường! Anh trai cô vừa mang tới đó!
Nó vừa đánh răng vừa ra ngoài, khẽ hỏi cô giúp việc:
- Bác Lam đi đâu rồi ạ?
- Quản gia sao? ông ấy đi từ đêm qua vẫn chưa về!
- Vâng.
Lạ nhỉ, ông ấy đi đâu mà giờ vẫn chưa về nhà? Lại ngủ tạm ở đâu sao? Nó mặc đồng phục, rồi xuống tầng ăn sáng. Nhưng chỉ vội cầm cái bánh mì kẹt thịt để chạy theo hắn đến trường.
- Ăn hết mới được vào xe.
Nó vừa nhai vừa cười:
- Không sao, tôi sẽ ăn gọn gàng để không bị vãi ra xe của cậu!
- Không. Ăn hết đi. Đến lớp bạn cướp thì sao? sẽ bị đói.
Nó vẫn cười:
- Không sao…không sao mà… Tôi đanh đá lắm!
- Không được. Cái bánh đó toàn đồ dinh dưỡng. Bạn sẽ cướp đấy.
- Tôi nói không sao mà. Tôi sẽ ăn cẩn thận, sẽ không để anh dành đồ ăn. CHúng ta đi học thôi.
Hắn thở dài:
- Hết nói.
Nó cười. Ném cái cặp vào ghế sau trong xe ô tô, rồi yên vị với cái ghế trước. Hắn đi thẳng đến trường.
….
Vừa bước vào cổng trường, nó đã thấy mọi người đứng đông nghẹt ở cái bảng thông báo. Nó đi tới thì gặp Viên Viên, Mẫn Mẫn. Nhỏ Viên lôi nó ra một góc, nói:
- Cậu với Minh Vũ lên bảng tin rồi.
Nó thở dài:
- Biết ngay mà! Tên thông tin là gì vậy?
Mẫn Mẫn thốt lên:
- Hoàng Tử Gió Triệu Minh Vũ công khai yêu đương với Học sinh ưu tú Mã Nhi Thái Nhược Hi trong lễ tốt nghiệp lớp 12. Sau đó là một số miêu tả chi tiết về hành động bế Hi trên tay.
Nó vừa hét lên vừa che mặt:
- AAAAAAA….. THẬT XẤU HỔ…. Các anh chị ấy thật nhiều chuyện mà… Trời ơi…
Hai đứa bạn nó thở dài, còn nó thì cứ la ó lên. Viên Viên nhìn nó:
- Chẳng những vậy, còn có cả tin: Hoàng Minh và Minh Vũ là anh em cùng huyết thống!!!
Nó đưa mắt nhìn bảng thông báo, rồi gặm bánh mì cho bõ tức. Đúng lúc ấy, Hoàng Minh với hắn cũng đi tới. Nó bấu lấy tay hắn, mếu:
- Minh Vũ, chúng ta HOT quá rồi…. Hu hu….
Hắn đáp thờ ơ:
- Kệ.
Nó lại bấu tay anh Minh, mắt long lanh:
- Anh Minh, trên bảng tin cũng có tin anh với Vũ là anh em cùng huyết thống đó….
Anh cười dịu dàng:
- À… anh không định che dấu điều này…
- Vậy phải làm lắng tin của e xuống chứ???? Thật mất hình tượng… Bạn anh thật lắm chuyện.
Hắn khoanh tay, cười:
- Mặc kệ họ.
Nó đưa trả cái bánh kẹp thịt đang ăn dở cho hắn:
- Tôi trả cậu bánh mì. Tôi vào lớp.
Nó giận dỗi lôi hai đứa bạn đi.
Vào đến lớp mà tụi bạn cũng xì xào, nhìn thấy nó rồi cười cười thân thiện, rồi hỏi han về “tình yêu” của nó với hắn. Nó cũng làm ngơ cho qua. Cho đến khi thầy Toán bước vào.
Thầy ấy khá trẻ, lại đẹp trai, chẳng những thế mới có 21 tuổi! Thầy rất quý nó, vì nó học rất tốt. Lần này nó bị gọi lên bảng để giải 1 bài toán khó. Đến khi đặt phấn xuống bàn giáo viên, thầy ấy nhét vào tay nó 1 mẩu giấy, nó cũng bình thản nhận lấy rồi đi về chỗ.
Xuống chỗ ngồi, nó liền mở ra đọc… “ Tôi thích em”
Nó sốc. Suýt nữa thì hét lên, nhưng may, nhận thức được đang ở trong lớp, chỉ dám lấy tay che miệng. Tay nó hơi run. Rồi bật cười khẽ.
Gọi nó lên bảng để đưa giấy tỏ tình. Thầy hay thật. Không biết, chuyện giáo viên yêu học trò thì bị xử lí thế nào nhỉ? Nó cũng chẳng lỡ đi mách với thầy hiệu trưởng, nhỡ thầy trù, rồi cho cả đống con 0 vào sổ điểm thì khổ. Nhưng tâm trạng nó vẫn rất nặng nề.
Cho tới khi hết tiết. Nó vẫn gục xuống bàn nhìn tờ giấy ấy. Hai đứa bạn hỏi nó, nó cũng kể lại sự việc. Chúng nó rất sốc. Không ngờ, thầy Toán lại thích nó.
- Sướng thế còn gì! Được hot boy thích, lại được cả ông thầy toán trẻ đẹp để ý! Đúng là có phước mà!
Nó chỉ thở dài, đầu vẫn cắm xuống bàn.
Hắn bước vào, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai:
- Ai yêu Nhược Hi ngoài tôi?
Mặc kệ hắn.
Hắn ngồi kế bên nó, kéo người nó dậy, nhìn đôi ắmt to của nó:
- Ai dám tỏ tình với em?
Nó đáp thờ ơ:
- Chẳng biết.
- Này, em làm tôi phát điên lên đấy.
Nó cúi mặt xuống đất, hắn lại hỏi hai đứa bạn. Chúng nó cứ thế mà tuôn hết ra. Bọn hám trai này… Nó tức giận nhìn 2 đứa bạn:
- Từ sau, đừng hòng mình kể cái gì cho hai cậu…
Hắn kéo nó đi. Hai đứa bạn cười rúc rích. Chúng nó có ý tốt thôi.
Nó cúi mặt xuống đất, hắn lại hỏi hai đứa bạn. Chúng nó cứ thế mà tuôn hết ra. Bọn hám trai này… Nó tức giận nhìn 2 đứa bạn:
- Từ sau, đừng hòng mình kể cái gì cho hai cậu…
Hắn kéo nó đi. Hai đứa bạn cười rúc rích. Chúng nó có ý tốt thôi.
Nó nhăn nhó mặt mày:
- Gì nữa?
- Giận tôi?
- Không.
- Sao lạnh nhạt?
- Chẳng biết.
Hắn nắm chắc vai nó:
- Có đúng là thầy Toán tỏ tình với em?
- Ừ…
- Đưa tờ giấy đó cho anh.
- Không.
- Đưa cho anh.
Ánh mắt hắn như hăm dọa người khác vậy. Nó cũng thấy sợ, nên đưa hắn tò giấy bị vò nát. Hắn mở ra đọc… Nhếch môi cười:
- 3 chữ, tôi thích em?
- Đó. Mắt cậu chột sao mà còn hỏi lại tôi?
- Em định thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Đồng ý lời thầy ấy?
Nó gạt bỏ tay hắn, ngồi xuống bồn cây to:
- Cậu sao vậy? gì mà nhận lời thầy ấy? Người đó là thầy giáo, tôi là học trò, làm sao nảy sinh tình cảm nam nữ?
- Tôi yên tâm vì em đã nói vậy.
Nó tự dưng gắt lên:
- Mà sao cậu lại phải can thiệp hả?
- Tôi sẽ trình lên ban giám hiệu, tống cổ ông ta ra khỏi trường.
Nó ngạc nhiên:
- Vì sao?
- Ông ta dám nảy sinh tình cảm với học sinh, người đó lại còn là người con gái của Triệu Minh Vũ.
- Gì chứ? VÌ chuyện này mà cậu bắt thầy phải nghỉ dạy? Tôi biết tính cậu. Cho nghỉ dạy ở đây thì các trường khác cũng không được nhận thầy, phải không? Cậu không thấy, thầy dạy giỏi đến cỡ nào ư? Nhờ thầy mà tôi mới hiểu sâu hơn những bài khó để mấy tuần trước kia dậy cậu học đó! Thầy rất tốt với học sinh, lại là giáo viên giỏi. Tôi không cho phép cậu làm như vậy!
Nó không muốn hắn dùng quyền mà muốn đuổi ai thì đuổi. Thầy là người tốt, dạy tốt, cớ gì phải bắt thầy thôi học? Hắn quá đáng quá mà.
- Vậy em không muốn anh phạt ông ta?
- Tôi sẽ tự giải quyết với thầy ấy.
- Được rồi.
- Thôi. Tôi về lớp đây. Sắp hết giờ ra chơi rồi.
Hắn kéo nó lại, ôm nó thật chặt. Nó cũng không phải kháng. Giọng nói của hắn nhè nhẹ, hơi thở khẽ lướt qua tai nó:
- Đừng giận anh.
- Ừ.
Nó đâu có giận hắn. CHẳng qua thấy hơi bức xúc thì mới nói như vậy. Không ngời, hắn tưởng nó giận hắn thật.
Hắn buông nó ra. Rồi theo nó về lớp.
Ông thầy này làm sao vậy? lúc trước, chẳng có biểu hiện gì, chỉ hăng hái gọi nó lên bảng, rồi mời về chỗ… tưởng ông ưa vì học giỏi, vậy mà giờ, ông thầy nói thích nó… chẳng tin nổi. Nhưng những dòng chữ trên tờ giấy đó chính là nét chữ của thầy, lại chính tay thầy đưa, chẳng lẽ lại giả? Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư?
Nó quyết định gặp thầy.
Tại khu sau sân trường…
Dáng cao cao của thầy đứng dựa vào thân cây, đẩy đẩy gọng kính, đôi tay thọc vào túi quần… ĐÚng là thầy rất đẹp trai, rất ưa nhìn. Nó nhìn thầy:
- Thầy ơi! Em có chuyện cần hỏi thầy.
- Ừ…
Thầy đáp nhẹ nhàng như thế. Đây là lần đầu tiên nói chuyện với thầy nên nó cũng hơi run. Cứ coi đang hỏi bài toán khó đi. Nó cười, nhìn thẳng thầy, bắt gặp ánh mắt của thầy đang nhìn, nó lại cúi đầu xuống, nói:
- Chuyện tờ giấy thầy đưa em… Em nghĩ… thầy có ý định muốn đùa em.
- Em nghĩ đó là trò đùa?
Lần này, nó ngẩng đầu nhìn thầy, mỉm cười:
- Vâng!
- Vậy em lầm rồi. Đó không phải trò đùa cợt.
Nó ngây thơ hỏi:
- Tại sao thầy lại thích em?
- Em thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, nghịch ngợm, nổi trội nhất trong tiết học của thầy.
- Em nghĩ đó không phải lí do!
- Nếu em đã nói vậy, thầy cũng không biết giải thích thế nào! Thầy thích em. Ba chữ như vậy thôi!
- Thầy đã xem thông báo sáng nay chưa ạ?
- Ý em là thông báo có liên quan đến em và Minh Vũ?
- Vâng.
Khóe môi thầy nhếch lên:
- Thầy không tin chuyện đó là thật. Mặc dù, tả rất giống thật. Thầy cũng nghe, Minh Vũ theo đuổi em, thầy cũng nghi ngờ. Rồi biết tin em không nhận lời của cậu học trò đó. Thầy tin có hi vọng.
Khuôn mặt nó trở nên vô cùng nghiêm túc:
- Thầy. Thông tin sáng nay là thật. Em đã về nhà cậu ấy ngủ đêm không chỉ một hai lần!
- Chuyện đó có thật?
- Vâng.
- Thầy không quan tâm lắm. Miễn, em chưa chấp nhận cậu ấy là thầy có hi vọng.
- Nhưng em đã cảm thấy mình yêu cậu ấy rồi.
Thầy ho nhẹ:
- Ý em muốn thầy từ bỏ?
Nó ngập ngừng một lúc rồi “Vâng!” dõng dạc. Thầy khẽ cười:
- Nhược Hi, em thật sự khiến thầy thích.
Nó cảm thấy bực bội. Nó đã thích người khác, không muốn làm tổn thương đến ai, tại sao ông thầy này lại không buông tha nó, nụ cười gượng gạo nở trên môi nó:
- Vậy em về lớp.
Lần này, đúng lúc nó định rời đi thì thầy kéo nó lại, ôm trọn vào lòng. Nó thở dài. Giọng thầy nhè nhẹ bên tai:
- Em thật sự không có cảm tình với thầy?
- Thầy là thầy. Em chỉ nghĩ như vậy. Em luôn tôn trọng thầy.
- Được rồi. Vậy thì… hãy để thầy ôm em một lúc thôi! 1phút thôi. Rồi thầy sẽ cố gắng quên em!
- Cảm ơn thầy!
Nó thấy nhẹ nhõm làm sao! Cuối cùng thầy cũng đã hiểu ra. Giữa thầy và trò không thể nảy sinh tình cảm được… thầy là thầy… không phải ai khác…
Cánh tay nó buông thõng, không ôm lấy thân hình kia.
Cho tới khi hết 1phút… Nó ho nhẹ:
- Thưa thầy. Hết 1 phút rồi.
Thầy nuối tiếc, giọng ồm ồm:
- Em bấm giờ sao?
- Vâng! Em có điện thoại, thầy ạ!
- …
Thầy không trả lời… Nhưng thầy vẫn cứ ôm lấy nó… Giọng nó có chút bực:
- Thầy. Quá 1 phút rồi.
- Được rồi…được rồi…
Thầy buông nó ra. Nó cúi đầu:
- Em chào thầy, em vô lớp.
Thầy gật đầu. Nó thẳng thừng quay lưng bước đi.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng êm đềm… Nó đang suy nghĩ thì bị ai đó kéo giật lại phía sau.
Giật mình. Hét lên:
- Làm gì đó????
Giọng nói quen thuộc vang lên… chính là hắn….
- Em thoải mái quá rồi đó Hi!
- Gì chứ?
- Dám để ông thầy trẻ đẹp đó chạm vào người em.
- Vấn đề gì chứ? Thầy trò với nhau? Tại sao lại không được ôm?
- Giỏi biện hộ vừa thôi nha đầu. Anh chỉ sợ, em sẽ siêu lòng vì ông thầy đó… ông ta cũng khá đẹp trai, nhưng không bằng anh… giàu có? Chẳng bằng anh…
- Tự tin quá ha! Thầy ý thông minh hơn cậu đấy.
Hắn gắt lên:
- Này, đó là trước kia, anh tưởng anh trai bị chết do bọn xã hội đen giết, nên anh mới suy sụp như thế… Nếu không… Anh đã là “thầy” của em rồi đó nha đầu.
- Tôi biết….tôi biết… Mà từ nãy, cậu theo dõi tôi?
- Ừ….
Nó đá vào chân hắn. Hắn nhăn nhó kêu đau:
- Sao? anh muốn biết, bạn gái anh ứng xử thế nào thôi. Tại sao phải đá anh? Anh đang đau đó. Hôm nay chưa uống thuốc.
Nó giật mình, bấu lấy tay hắn:
- Tại sao chưa uống thuốc hả? nhỡ bị tổn thương, sẽ yếu lắm đấy! Sao lại bỏ thuốc hả? chỉ cần điều trị bằng việc uống thuốc, kiểm tra sức khỏe hàng tuần mà cậu cũng quên là sao? Cậu phải lo cho bản thân chứ?
- Làm vợ anh. Về chăm sóc cho anh.
Nó buông tay hắn, ngồi xuống thành bồn cây. Hắn bật cười. Đến việc hờn dỗi mà cũng đáng yêu.
- Hơ hơ… anh biết rồi….sẽ chăm chỉ uống thuốc, chăm chỉ đi khám sức khỏe, kiên nhẫn đợi cái tủy mới… được chưa?
- Nhớ đó.
- Biết rồi.
- Đừng có dại dột mà bỏ việc điều trị. Không được làm việc quá sức, phải luôn nghe lời chỉ dẫn của bác sĩ…
- Hơ hơ… vợ anh quan tâm vậy.
Nó cười. Nhưng không để hắn thấy. Đứng bật dậy:
- Tôi về lớp.
- Ừm…
Ngay lập tức, chạy đi luôn. Xấu hổ quá. Bị hắn phát hiện…
Hắn thọc tay vào túi quần… Thật sự đáng yêu… rõ ràng là quan tâm mà cứ chối… hơ hơ…
- Chuyện ông thầy Toán thế nào rồi???
- Xong rồi. Thầy ấy nói, sẽ cố quên. Mình còn cho thầy ấy ôm 1phút rưỡi để tưởng niệm tình cảm.
- Haha. Vậy là đỡ đi bao nhiêu. Vũ sẽ mừng lắm.
- Sao cứ nhắc đến Vũ là sao đây?
- Thôi đi. Đổ rồi thì nói với đằng ấy đi. Che dấu làm gì. Đừng làm kiêu nữa bạn tôi!
- Ai nói chứ?
- Hehe… Đỏ mặt rồi kìa… Bọn này biết Hi yêu Vũ rồi! Hành động của Hi rõ rệt lắm!
- Lúc nào chứ?
- Đừng biện hộ. Yêu thì trả lời người ta đi. Người ta vẫn đang đợi câu trả lời đó. Người ta tỏ tình bao nhiêu lần đều từ chối, bây giờ cảm động rồi thì phải nói chứ? Dễ bị người ta hiểu lầm. Tốt nhất nên nói ra. Haha…
- Tôi không chơi với mấy người nữa đâu. Tạm biệt.
- Đừng biện hộ. Yêu thì trả lời người ta đi. Người ta vẫn đang đợi câu trả lời đó. Người ta tỏ tình bao nhiêu lần đều từ chối, bây giờ cảm động rồi thì phải nói chứ? Dễ bị người ta hiểu lầm. Tốt nhất nên nói ra. Haha…
- Tôi không chơi với mấy người nữa đâu. Tạm biệt.
Nó đi dạo trong một ngõ nhỏ vắng người… đeo chiếc cặp trên vai… tự dưng nó thấy nặng…
Chẳng lẽ nó phải nói tình cảm thật trong lòng? Với một tên kiêu ngạo, lạnh lùng như hắn? Hắn sẽ cười vào mặt nó. Nhưng hắn là người theo đuổi nó, đang chờ câu trả lời của nó… hắn nhất định sẽ không cười nó…
- Này… nha đầu… em đi đâu?
Nó quay đầu nhìn… là hắn… hắn theo dõi nó sao? Tên này chết chắc rồi…
Mặt nó đỏ bừng bừng, bước lẹ về phía hắn, nhắm tịt mắt, quát:
- TÊN CHẾT TIỆT… CẬU DÁM THEO DÕI TÔI H…
Ưm…ưm…
Nó bị đôi môi của hắn chặn lại. Nó xao động… tim đập nhanh… nhưng đôi mắt vẫn cứ mở to nhìn hắn. Hắn ôm lấy eo nó… hôn miên mang đến nghẹt thở… hắn mới buông tha nó. Nó thở hổn hển. Nó nhận ra một điều: Hôn rất mất sức>.<
Nó cúi đầu xuống, gục vào ngực hắn mà thở… Đôi tay hắn vẫn ôm lấy thân hình bé nhỏ của nó… Dịu dàng nói:
- Anh nhớ em.
- Ừm…
- Làm bạn gái thật sự của anh nhé? Thật sự chấp nhận anh? Được chứ?
- ….
- Nhược Hi… Anh thật sự phát điên. Em trả lời anh đi.
Nó cười… đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình to lớn của hắn. Cơ thể hắn sững lại. Hắn đang chờ đợi….
Giọng hắn vang lên bên tai:
- Hành động này là…
Nó nhún chân, đặt môi nó lên môi hắn. Lần này là nó nhắm đôi mắt… Nó chủ động hôn hắn… Hắn bất ngờ bị tấn công nên thấy thú vị vô cùng, đáp trả nụ hôn của nó bằng một nụ hôn nồng cháy đến ngạt… Nó đấm vào ngực hắn:
- Ưm…dừng….ưm…
Hắn nhanh chóng dứt ra. Hắn nhìn nó, đôi môi cười:
- Em…
Nó nhảy lên. Cười híp mắt:
- Em chấp nhận!!!!!
Hắn nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến:
- Thật sự chấp nhận?
- Vâng.
- Yêu anh chưa?
- Rồi^^
Nói đến đây, đôi má nó ửng hồng. Bạn nó đã đúng. Cảm giác thật nhẹ nhõm. Hắn lôi nó đi:
- Ăn nào.
Nó ngoan ngoãn nghe theo.
Cùng hắn đi vào 1 quán ăn bình dân, nhưng bên trong trang trí rất đẹp, khá bắt mắt. Thật đặc biệt. Nó với hắn ngồi yên vị ở 1 góc quán. Nhân viên ở đây phục vụ thật chuyên nghiệp, mọi nhân viên và chủ tiệm ở đây đều quen biết hắn. Với thân phận của hắn, có thể ngồi được dưới quán ăn bình dân này sao?
- Sao chúng ta lại tới đây ăn?
- Rất ngon.
- Tưởng cậu nhà giàu, phải đi ăn nơi sang trọng, dưới mái ngói chứ không ăn dưới mái lá?
- Nơi này không đẹp, không sang trọng ư?
- À. Đẹp. trang trí đặc biệt, bắt mắt lắm.
- Vậy là được rồi!
- Nhưng tôi không thể tin…cậu lại…
- Chỗ này là nơi mà 2 anh em anh ngày xưa hay tới đây. Không biết, bây giờ anh ấy có nhớ nơi này?
- Cậu thử hỏi anh ấy đi.
Hắn chống cằm, chăm chăm nhìn nó, đôi lông mày nhíu lại:
- Nhược Hi. Thay đổi cách gọi.
Vừa lúc, nhwũng món ăn được bày ra. Toàn đồ ngon. Nó định gắp 1 miếng ăn thử thì hắn nắm lấy cổ tay, ngăn lại:
- Nhược Hi. Anh nói, thay đổi cách gọi.
Nó cười tươi:
- Tôi không quen. Xin lỗi nha!
- Không được. Gọi “anh” đi.
- Tôi sẽ tập dần mà!
Hắn vô cùng nghiêm túc. Nếu xưng hô như nó thì ai tin hắn với nó đang yêu nhau? Không được.
- Không. Em phải gọi ngay.
- Minh Vũ… tôi sẽ tập sau…ăn đã…
Tay nó bị siết chặt… đôi má ửng đỏ vì đau… Hắn nghiêm túc hỏi:
- EM thật sự yêu anh?
- Vâng.
- Vậy thay đổi cách gọi đi. Mọi người sẽ không tin hai chúng ta đang yêu nhau.
Đôi tay nó càng bị siết chặt hơn. Đôi mắt đỏ hoe:
- Anh… anh làm em đau…
Hắn như ý thức được việc mình vừa làm, nhanh chóng buông tay nó ra.
- Xin lỗi em. Đau lắm à?
- Vâng.
- Đưa tay cho anh!
Nó đưa tay về phía hắn. Hắn nhìn đôi tay phát tím lên vì bị nắm quá chặt. Liền gọi nhân viên quầy mang thuốc lá tới.
- Không cần đâu… Em thật sự không sao mà!
- Tại sao lúc trước không nói sớm?
- Em sợ anh…
Hắn đắp thuốc cho nó, nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn nó:
- Em sợ anh?
Nó bỗng bối rối:
- Không…không… Em yêu anh.
- Thật?
Nó phụng phịu:
- Đừng hoài nghi tình cảm của em!
- Khi yêu anh trai anh, em cũng như vậy? Ngọt ngào, nhẹ nhàng?
- Ai nói… em đối với anh ấy luôn như vậy mà!
Nó thấy hắn nhếch môi cười.
- Được rồi. lát nữa sẽ hết tím.
Nó bật cười:
- Ha ha… đến giờ ăn rồi…
Nó nhanh chóng gắp thức ăn đưa vào mồm, nhai tóp tép.
Được một lúc, nó hỏi:
- Em ăn nhiều, anh không để em lại rửa bát chứ?
Hắn cười:
- Không. Em sẽ về với anh.
- Nhỡ anh không đủ tiền trả?
Lần này, hắn bật cười vì cái tính đáng yêu của nó:
- Hơ hơ… anh mà không đủ tiền cho con heo nhà anh ăn no sao?
Nó lườm hắn:
- Anh dám kêu em là heo ư? Em cho anh chết đấy.
- Dọn qua nhà anh sống nhé vợ?
Nó suýt nôn… với lấy cốc nước, uống ực:
- Qua nhà anh? Làm gì?
- Anh muốn thấy em mỗi ngày, mỗi đêm khi ngủ. Không gặp em, anh sẽ phát điên.
Nó cười.
- Bố mẹ em sẽ không cho đâu.
- Anh sẽ sang xin bố mẹ.
Mặt nó bỗng rưng rưng nước mắt:
- Anh nỡ để em xa gia đình ư? Em không muốn. Em còn bé, em cần người chăm sóc mà.
- Anh sẽ chăm sóc em, nha đầu!
- Em không thích anh chăm sóc.
- Ông Lam với anh sẽ chăm sóc em.
- Em… Em…sợ anh làm gì em…
Hắn bật cười:
- Ha ha… Anh sao dám? Nếu có muốn làm chuyện đó thì phải được vợ anh cho phép.
- Anh thôi đi. Xấu hổ quá.
Nó đưa muỗng canh vào miệng. Rồi kết thúc việc ăn uống.
Quả thật, quán ăn này rất ngon! Đồ ăn ở đây rất đặc biệt.