Bu nhìn mấy tên kia, nhỏ cười đắc chí khẽ nháy mắt một cái làm bọn chúng điên lên rồi mới trả lời Hiệu trưởng:
- Dạ, thưa Hiệu trưởng, mấy học viên nam này gây rối trong canteen ạ _ Bu cúi đầu lễ phép.
Bà Lisa đẩy đẩy gọng kính vàng, rồi chập hai bàn tay vào nhau, bà nhìn Bu rồi tiếp tục hỏi:
- Ta biết... nhưng cái ta hỏi là... tại sao phải mang mấy người này lên phòng giám hiệu?
- Ơ....???_ Bu ngạc nhiên, mắt mở to hết cỡ nhìn bà Hiệu trưởng.
- Lại đây! _ bà Lisa nói rồi giơ tay ra hiệu cho Bu đến gần.
Bu trong lòng khó hiểu nhưng vẫn đi đến sát bên bà Lisa, không biết bà ấy định nói gì với nhỏ, nhỏ ghé tai vào, bà nói:
- Từ bây giờ, cô có thêm nhiệm vụ: dạy dỗ mấy học viên này cho cẩn thận.
- Là sao thưa Hiệu trưởng? _ Bu ngơ ngác.
- Biến họ thành những con - người - tốt - bụng. Cô làm được chứ? _ bà Lisa nở nụ cười bí hiểm ghé vào tai Bu.
Sau đó, bà từ từ ngẩng mặt lên, ngả người ra chiếc ghế đằng sau, nói:
- Bây giờ, cô có thể về, và nhớ rằng, lần sau chuyện gì có thể tự giải quyết được thì hãy tự mình giải quyết!
- V..â..ng!_ Bu tuy còn mơ hồ về những điều Hiệu trưởng nói nhưng nhỏ vẫn gật gật đầu như một con rô bốt.
Teo, Dark, Chen nãy giờ thấy hai người kia thì thầm mà chẳng hiểu cái mô tê gì, lòng bứt rứt không yên, không biết con nhỏ đó lại nói xấu gì với Hiệu trưởng, hừ, tức thật. Chơi cờ carô thua đã đành, đằng này chơi vật tay cũng thua một đức con gái. Nhục, nhục, nhục như con trùng trục. Nghĩ đến đây, Teo lại quay ra lườm Dark, bực mình cái thằng nào nghĩ ra cái trò vật tay, hại cả bọn ê mặt trước đám đông, lại còn phải lẽo đẽo lên phòng Hiệu trưởng nữa. Dark thấy Teo lườm thì quay sang chút giận lên Chen nhằm đánh trống lảng (khôn thật), không thằng Teo nó mà nổi điên lên nó đấm chết chứ chẳng chơi.
- Ái... sao mày lại dẫm vào chân tao?_ Chen la oai oái kêu lên vì Dark vừa đạp vào chânn hắn.
- Không, tại chân mày có con muỗi nên tao giết giùm_ Dark trả lời lạnh tanh.
- Ờ... thank you... hề hề...(ông này ngố).
- Các cậu có thể về! _ bà Lisa nói _ lần sau còn tái phạm thì nghỉ học luôn, tôi không nói giỡn bao giờ.
Ba tên kia bất giác rùng mình, thật ra chẳng phải vì chúng sợ bà Hiệu trưởng, càng không sợ phải nghỉ học ở cái học viện này, cái chúng sợ là nếu bị đuổi học thì sẽ bị... papa oánh! Trông chúng ngang ngược thế thôi chứ chúng vẫn trẻ con lắm, tốt bụng nữa, nhưng mà cứ thích thể hiện mình thôi, mà càng "thể hiện" thì người khác lại càng thấy chúng trẻ con =.=
Nhưng rồi bọn hắn lại cười nhạt vì bố ba tên đó là ba người có chung vốn đầu tư không nhỏ đến học viện Milky Way, bọn hắn vào được Học viện cũng là nhờ có thế nên khi nhớ ra "thân thế" của mình thì mặt bọn hắn lại câng câng lên.
Ba tên lườm nguýt Bu rồi định bước ra khỏi cửa thì có ba con nhỏ khác bỗng bước vào, một đứa tóc đỏ buộc lệch một bên, trông đích thị là tiểu thư cành vàng lá ngọc, theo sau nó là hai đứa con gái nữa cũng đẹp lắm mặc dù có trang điểm nhưng hai đứa này không hung hăng như con nhỏ tóc đỏ, nó bước vào phòng mà ngúng nga ngúng nguẩy chả coi ai ra gì, nó níu tay bà Hiệu trưởng nũng nịu:
- M..ẹeeeeeee!!!!!!
Khiếp, cái giọng nó sao mà chua thế không biết, Bu nổi cả da gà lên bởi cái giọng không thể chua hơn đó, rồi nhỏ giật mình "Sasa gọi Hiệu trưởng bằng mẹ????"
Nhưng với ba tên kia thì khác, cái giọng con bé Sa nghe chua khủng khiếp thế mà ba tên đó lại nghĩ "Ôi một cô em có giọng oanh vàng hay quá!!!" và chúng nhìn ba cô gái vừa đến với đôi mắt hiện hình trái tim "Đúng mẫu người mình thích rồi!!!". Tim ai nấy đập thình thịch.
Bà Lisa hắng giọng, bà khẽ ho nhẹ và nói:
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là trường học, không phải là nhà, thế nên đừng có gọi ta là mẹ. Có chuyện gì, nói mau! Không thì ra ngoài, đừng gây sự nữa! _ bà nói giọng khó chịu.
Bu và ba tên kia thấy có chuyện hay nên vẫn đứng hóng.
Sa vẫn nũng nịu bằng cái giọng chua loét:
- Mẹ... con muốn ra ngoài... con muốn đi chơi... suốt ngày ở trong cái học viện này chán chết... mẹeeeeeee.... mẹ cho con đi chơi đi... mẹ nhé... đi đi mà..._ Sa vừa nói vừa lay lay tay mẹ nhỏ.
- Đủ rồi! _ bà Lisa đập bàn cái rầm làm cả lũ ở đó giật mình. _ một là cô ở đây, hai là cô về nhà, và đừng nghĩ đến chuyện quay lại đây học nữa.
- Mẹ.....
_ giọng Sa như sắp khóc đến nơi.
Lily và Nunu thấy tình hình không khả quan cho lắm đành kéo tay Sa lại, thì thầm:
- Thôi, tụi mình về!
Sa tức tối mặt chảy thượt ra, nhỏ buôn cánh tay bà Hiệu trưởng ra rồi quay ngoắt người lại, vùng vằng định bước đi, nhưng rồi nhỏ nhận ra ngoài mẹ nhỏ ra thì còn vài người khác. Nhỏ dừng lại, Lily và Nunu cũng dừng lại.
"Ôi ba anh chàng đẹp trai này từ đâu ra đây? Ôi sao ba anh ấy dám mặc áo mà không sơ vin? Lại còn thắt cavat lệch một bên nữa chứ...Từ trước đến giờ đâu có ai dám ăn mặc như thế đâu.. Ôi phong độ quá đi...(ăn mặc lôi thôi mà nhỏ đó lại bảo phong độ) Tóc các anh ý còn vuốt keo dựng lên kìa... đẹp quá..."_ Sa, Li và Nu như bị trúng tiếng sét ái tình, mặt nghệt ra, nhìn không chớp mắt.
Ba tên kia cũng cùng trạng thái. Tên nào tên nấy mắt láo liên nhìn mất cô em xinh tươi.
"Ôi em đang nhìn ta đó sao? Em có biết là em đẹp lắm không? Ôi đôi môi đó, đôi mắt đó, cái mũi đó, mái tóc đó, cái... răng đó (mấy ổng nhìn thấy cả răng các bạn ạ!)... Làm sao ta có thể quên em đây? Ta nghĩ là... ta đã... thích em mất rồi. Làm sao ta có thể quên em đây? Thiên thần của ta...." _ đó là những suy nghĩ sến súa nhất mà mấy thằng bị tiếng sét ái tình đánh trúng nghĩ ra được.
12 con mắt nhìn nhau chan chứa yêu thương... Trong khi đó, Bu và bà Hiệu trưởng hết nhìn mấy anh chị kia, rồi lại nhìn nhau, lắc đầu. Bà Hiệu trưởng đành hắng giọng kết thúc màn nhìn nhau đắm đuối của bọn trẻ:
- E... hèm...
1 Phút sau cuối cùng bọn trẻ cũng tỉnh mộng. Các bạn nữ thì đỏ mặt thẹn thùng, còn ba bạn nam thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, có lẽ họ đã thật sự bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi chăng?
_ _ _
Ra khỏi phòng giám hiệu.
- Em tên là gì thế? Cho anh làm quen được không?_ Teo vớ ngay Sasa và hỏi nhỏ bằng giọng cực men lỳ làm Sa đổ cái rầm.
- Em tên Sa ạ... hí hí... _ Sa đỏ mặt trả lời lí nhí.
Sặc....
Bu đi đằng sau suýt thì nôn ra bằng hết, eo ôi cái giọng của con bé Sa đó thật là không thể chấp nhận được.
- Em xinh thật đấy, lần đầu tiên anh thấy một người xinh đẹp, dịu dàng như em!_ Dark cũng kiếm được cô em khác là Nu để bắt chuyện.
- Cái anhhhhhh này....!!!!_ Nu cười cười cúi mặt xuống.
Sặc....
Lần này Bu sặc thật. Chưa bao giờ nghe thấy gì sến hơn.
Còn Chen cũng đang thực hiện màn cưa cẩm ngoạn mục với Lily:
- KTX của em là phòng bao nhiêu, để anh đưa em về phòng nhé công chúa của anh.
Sặc....
Lần này là sốc lần ba, Bu cắm cổ chạy thẳng lên KTX không dám ở lại nghe cuộc đối thoại sến súa của mấy người đó nữa, không thì nhỏ sẽ nôn hết số đồ ăn trong bụng ra mất.
Chợt thấy bóng Bu chạy vụt lên, đôi lông mày của Sa khẽ nhíu lại, nhỏ khẽ mỉm cười.
Chap 29:
Ca học buổi chiều, lớp trưởng Sasa thông báo hôm nay mọi người phải đăng ký vào một câu lạc bộ nào đó của học viện. Học viện Milky Way có rất nhiều CLB nên các học viên có thể thoải mái lựa chọn. Mi từ nhỏ đã rất thích võ và nhỏ đánh nhau cũng giỏi lắm nên không chần chừ gì nhỏ đăng ký luông vào CLB võ thuật. Na thích thể hiện cảm xúc của mình qua những nét vẽ, đối với nhỏ, mỗi bức tranh là một tâm hồn của người nghệ sĩ, và nhỏ chọn ngay CLB mỹ thuật. Còn Bu thì ở nhà rống karaoke suốt ngày nên nhỏ cũng đăng ký vào CLB âm nhạc luôn cho máu. Nói thế thôi chứ tại vì mấy môn kia nhỏ chẳng biết gì, có mỗi hát là biết "chút xíu". Hêhê...
- Buổi tối các bạn tham gia CLB của mình luôn nhé. Thời gian là từ 7h đến 8h30 _ Sa thông báo.
Sau đó thì tiếng chuông báo hiệu hết buổi học và lũ học viên kéo nhau về KTX.
Chỉ có Bu là khổ, nhỏ còn phải lau cái sân bóng rổ chết dẫm. Ôi sao ông trời bất công với nhỏ như thế? Bao giờ mới hết thời hạn một tháng lau sân bóng rổ đây? Nhỏ đang định "từ biệt" hai con bạn thì lại có ai đó vỗ vai nhỏ:
- Hey!
- Anh Han _ Bu reo lên nho nhỏ.
Nhỏ không cần quay lại cũng biết đó là Han, chỉ có Han mới hay vỗ vai nhỏ rồi nói "Hey!" như thế.
- Hôm nay có phải lau sân bóng rổ không cô nương?
Bu hơi xịu mặt xuống nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Có thưa công tử.
- Haha... vậy để tại hạ lau cùng cô nương nha. ^____^
Na với Mi mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Hai người này thân mật quá mà. Mi kéo tay Han giọng tức tối:
- Anh Han nhớ nhá...
Han quay lại thấy hai "cô nương" kia sắp bốc hỏa đến nơi vội nói giọng nịnh nọt:
- A... hihi... mấy cô nương xinh đẹp ở đây có muốn ăn kem không nào? Tại hạ mua cho...
Nghe thấy ăn hai con nhỏ kia sướng điên lên, mặc dù có thể tự mua nhưng ăn đồ người khác mua cho vẫn... sướng hơn. =___=
- Anh Han mua cho em vị dâu nhá..._ Na lúc lắc cánh tay Han nũng nịu.
- Bỏ tay ra!_ Mi quát lên và giật tay Na ra khỏi tay Han, sau đó nhỏ quay sang nhìn Han cười hề hề_ em ăn sôcôla anh ạ ^____^
- A... Mi quá đáng vừa thôi nhớ... anh Han là của Na.
- Cái gì? Ai nói vậy? Anh Han là của chung_ Mi hậm hực cãi lại.
- Của chung thì sao Mi lại giật tay Na ra, anh Han có phải của Mi đâu?
Biết mình sai Mi hằm hè nhìn lại, Na bình thường hiền lành là thế mà bây giờ cũng lườm Mi ác liệt lắm.
Cảm giác như sấm sét sắp nổ đến nơi vậy.
Bu choáng váng với hai con bạn.
Khi hai cô nàng đã cầm mỗi đứa hai que kem trên tay rồi thì mới chịu để Han và Bu đi.
Bóng "đôi nam nữ" khuất rồi Mi và Na mới thì thào nhỏ to với nhau:
- Ê... anh Han với Bu... cứ như là... thích nhau ý.. Na có thấy thế không?_ Mi vừa mút kem vừa đi vừa nói.
Na nhíu mày trầm ngâm. Rồi nhỏ khẽ thở dài như bà lão 80:
- Haizzz... yêu đương là việc của bọn trẻ... chúng ta... không nên can thiệp vào... _ "bà cụ" vừa nói vừa mút kem chùn chụt (eo ôi)
Mi phì cười nhưng sau đó nhỏ lại nói giọng nghiêm túc lắm:
- Na không nhớ à? Nội quy của học viện không cho phép tình cảm nam nữ đâu.
- Ừ nhỉ_ Na vỗ trán mình một cái _ bọn mình phải làm sao bây giờ?
Mi cười cười rồi nhỏ nháy mắt:
- Phải ngăn chặn thôi!
Na như nghe được ý tưởng hay lắm liền gật đầu tán thưởng. Hai nhỏ thích chí định đập tay nhau trong khi tay vẫn đang cầm kem:
- Hura... fighting....
.....Bẹt....
- Hura cái đầu các cô ý!_ một tiếng quát từ đâu vang lên làm Na và Mi giật cả mình.
Ngoảnh mặt ngước lên thì thấy ai đó bị kem của hai nhỏ ụp vào mặt trông rất buồn cười. Vì vậy hai nhỏ không nhận ra là ai, chỉ biết ôm bụng cười thôi.
Kun và Kin tức lắm, đang đi lên KTX thì đụng ngay hai con nhỏ này, bị cả cây kem ụp vào mặt. Nguyên là khi hai nhỏ đó "Hura" thì đồng thời cũng dí luôn cây kem vào mặt bọn hắn. Ấy thế mà lại còn cười. Kun và Kin lấy tay vuốt đi lớp kem trên mặt. Lúc này Mi, Na mới nhận ra là ai và... ngừng cười.
"Chết rồi... mình làm gì Yan thế này?" Mi mắt mở to hết cỡ nhìn người trước mặt mình, không ai khác là Kin. Mặt Kin vẫn lạnh băng nhưng cũng đang dần đỏ lên vì tức.
Na thì mặc dù vẫn muốn cười lắm, nhưng nghĩ đến cảnh lúc trưa nhỏ xúc cho hắn ăn là nhỏ... lại đỏ mặt.
- ĐI!!!!
Kun trừng mắt lên rồi lôi xềnh xệch Na về KTX. Nếu bình thường thì Mi sẽ không tha cho đâu, nhưng mà vì tâm hồn đang treo ngược cành cây nên nhỏ chỉ biết theo sau mà thôi. Kin còn không thèm nhìn nhỏ nữa. Ôi đau lòng quá đi mất thôi!
Chap 30:
Na chẳng kịp phản ứng khi bị lôi đi phũ phàng như thế. Nhỏ chỉ biết trợn mắt lên nạt lớn:
- Thả tôi ra.....
Nhưng dĩ nhiên là Kun chẳng dại gì mà thả tay nhỏ ra cả. Còn bây giờ thì cả lũ đang ở trong phòng 666.
Đóng cửa phòng cái sầm, Kun vung mạnh tay Na ra khiến nhỏ đau muốn chết. Mặt hắn nhăn nhó, cau lại trông rất thảm. Đoạn hắn và Kin xộc vào nhà vệ sinh rửa mặt, để Mi và Na đứng trơ giữa phòng. Lát sau bọn hắn đi ra với khuôn mặt đã sạch kem nhưng vẫn bí xị và lộ rõ vẻ khó chịu.
Kun hấp tấp tháo vội đôi giày vẫn đang đi ở chân ra. Na và Mi thấy vậy vội vàng tìm chỗ nấp, và cuối cùng thì hai nhỏ đành chui dưới gầm giường, miệng kêu lên:
- Tên Kun xấu xa kia, anh định ném giày vào mặt bọn tôi chứ gì? Hừ, đừng mơ nhá.... _ cùng với đó là hai cái nguýt dài.
Nói xong câu đó hai nhỏ vẫn đang trong tình trạng nằm bẹp dưới gầm giường thì thào nhỏ to với nhau:
- "Trời ơi, gầm giường đầy bụi thế này sao?"
- "Bụi còn may, đầy muỗi đây này"_ vừa nói Mi vừa đập muỗi đôm đốp.
Kun bực tức quát ầm lên:
- Mấy cô bị điên hả? Ai thèm ném giày vào mặt các cô cho bẩn giày của tôi. Aiza... sao mà ngứa thế không biết!_ Kun suýt soa không ngừng đưa đôi bàn chân đỏ lựng tội nghiệp của mình lên "ngắm nghía".
Nghe đến chữ "ngứa", Mi và Na giật mình, đoạn quay qua nhìn nhau, không kìm nén được mà bật cười khanh khách.
Kun vò đầu bứt tai rồi không ngừng gãi chân xoành xoạch. Sao cái số hắn khổ thế không biết, chả hiểu sao giày hắn chui ở đâu ra toàn kiến là kiến, nó đốt cái chân của cậu khiến nó ngứa ngáy và khó chịu vô cùng. Đúng là đen, quá đen! Kin cũng trong tình trạng tương tự nhưng có điều hắn không la oai oái như Kun.
Na và Mi biết không còn nguy hiểm nữa nên cũng lần mò chui ra. Hai nhỏ nhìn đôi bàn chân của bọn hắn mà ngoác miệng ra cười. Ôi thật là khổ thân hắn quá mà. Chỉ tiếc là số đường đó vẫn hơi ít... hahahaha...
Kun trừng mắt nhìn hai con nhỏ đó, hắn thầm nghĩ "Sao mấy nhỏ này cười gian quá vậy nhỉ?" Nghĩ xong, hắn từ từ đứng dậy, đưa đôi mắt nghi ngờ quét qua người hai nhỏ. Giật mình! Hai nhỏ thấy dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng liền đứng im không nhúc nhích. Hắn bước xuống, đưa đôi bàn chân đỏ lựng về phía đôi giày của mình, lia đôi mắt sắc lẻm săm soi, rồi chạy đi lấy lọ đường, thấy nó đã vơi đi một nửa.
Nhắm mắt thở dài một cái để kìm chế cơn giận đang dâng trào, hắn nắm chặt bàn tay, sau đó gằn từng tiếng:
- MI... NA...!!!!!
Mi và Na sợ run lên cầm cập, trông hắn lúc này chẳng khác nào con sư tử Hà Đông, kinh khủng hơn cả mấy mụ bán thịt cá ngoài chợ. Na, Mi vội bám vào nhau, tạo thế phòng thủ, phòng khi tên Kun giận quá hóa điên mà làm chuyện độc ác.
Kin thì lặng im không nói gì, chỉ lạnh tanh nhìn "lũ trẻ" oánh nhau, lòng thầm phục mình khôn, bởi nói thực thì cậu biết hết cả và cậu đã đổ hết đường trong giày đi rồi, chỉ già vờ ngứa cho thằng bạn vui thôi.
Kun thấy lòng trào dâng một nỗi sầu khôn kể xiết, từ khi gặp ba nhỏ này thì hắn đã mất hết hình tượng đàn ông đích thực mất rồi. Lòng muốn nhảy ra chiến một trận với mấy con nhỏ này cho hả giận. Tức thì, hắn lao ra, không biết vớ đâu được cây kiếm siêu nhân trên tay, miệng hét to:
- GIẾTTTTTTT!!!!!!!!!
_ _ _
Ken đang ngồi trong phòng mấy thằng đàn em, trong đó có Tin. Hắn đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng, thả đôi chân xuống một chiếc chậu cho bọn đàn em thi nhau lau lau rửa rửa, miệng hắn phì phèo... kẹo mút. Hắn khẽ nhếch đôi lông mày "lá liễu" của mình lên, hắng giọng hỏi đàn em:
- Thế nào? Gia cảnh của thằng Han đó?
Tin cầm tờ giấy miệng dõng dạc nói rất lưu loát:
- Thưa đại ca, hắn... tên Han.
.... Bụp....
Thằng Tin lãnh ngay cú đập vào lưng, Ken bực mình quát:
- Cái đấy tao biết rồi.
Tin xoa xoa lưng mếu mao, rồi đọc tiếp:
- Dạ... năm nay hắn 17 tuổi, giới tính: nam.
- Cái thằng điên này! Bố biết rồiiiiiii..... _ Ken tức mình đập bàn cái rầm. Bọn đàn em sợ tái mặt vội lủi ra xa.
- Ấy... ấy... đại ca đừng nóng.. hề hề _ Tin cười trừ, toát mồ hôi hột_ Dạ... e... hèm... gia cảnh nhà hắn rất nghèo mẹ bị bệnh nặng, bố là một thầy giáo bình thường, hắn vào được Milky Way nhờ một suất học bổng do hắn học rất giỏi.
Ken gật gật gù gù:
- Còn gì nữa không?
Tin ngẫm nghĩ một lúc rồi mắt hắn sáng lên, hắn toe toét hớn hở nói:
- Dạ còn... vừa rồi, em trông thấy hắn dắt tay Hội trưởng đến sân bóng rổ ạ!
Lại là tên Han đó, tại sao hắn với con nhỏ Bu suốt ngày dính lấy nhau thế nhỉ? Mà đi với tên đó con nhỏ Bu lúc nào cũng cười toe toét, trông thân mật lắm. Nghĩ đến đấy hắn thấy khó chịu, lại nhớ đến chuyện nhỏ dám nhét đường vào giày hắn khiến hắn phải khổ sở với lũ kiến, cơn giận của hắn lại bùng lên mãnh liệt. Hậu quả là hắn dúi đầu thằng Tin xuống một cách thô bạo rồi quát:
- Bố biết rồiiiiiiii....
Sau đó hắn bỏ đi không lời từ biệt làm Tin há mồm ôm đầu chả hiểu gì, mặt ngơ ngơ.
_ _ _
5H30' tại sân bóng rổ.
Không gian trong sân thật là rộng rãi nhưng chỉ có đúng hai người một nam một nữ cùng tiếng bóng đập lên đập xuống vang dội. Han vẫn mặc bộ đồ bóng rổ cho thoải mái còn Bu thì vẫn khoác bộ đồng phục trên người. Nhìn Han thật là hệt như một cầu thủ chuyên nghiệp vậy, còn Bu thì tóc buộc hai bên, lóng nga lóng ngóng thật tức cười. Han đứng cách Bu một quãng, tay cầm quả bóng và nói:
- Cách 3: chuyền bóng đập đất (Bounce pass). Đầu tiên, giữ bóng bằng hai tay với hướng ngược lại mục tiêu cần chuyền. Sau đó, bước chân lên với chân nào em cảm thấy thoải mái nhất. Chuyền xuống sân với mục tiêu cách 1/3 với đồng đội, khi đó bóng sẽ nảy lên đúng đến điểm muốn chuyền cho đồng đội. Dùng lực nhiều hơn nếu cự li chuyền ở xa. Như thế này....
Han vừa phân tích cặn kẽ vừa thực hiện động tác.
.... Víu...
Quả bóng đáp thẳng xuống chỗ Bu đứng một cách chuẩn xác.
Bu đỡ lấy quả bóng rồi thán phục nhìn Han, bây giờ thì nhỏ thật sự coi Han như một thần tượng, anh ấy chơi bóng cừ quá. Vừa rồi Han đã dạy Bu ba cách chuyền bóng, sau cách 1: chuyền ngang ngực (chest pass) và cách 2: chuyền qua đầu (baseball pass) thì bây giờ nhỏ đã học được cách thứ ba.
- Em làm thử nhé!_ nhỏ nháy mắt tinh nghịch.
- Ok, thử xem nào! _ Han lại mỉm cười để lộ cái răng khểnh.
Bu tập trung nhớ lại lời Han giảng, nhỏ hít một hơi rồi tung.....
Han đứng chuẩn bị sẵn tư thế đỡ bóng.
Quả bóng bay lên, nhưng nó bay ra xa khỏi chỗ Han đứng, Han lắc đầu, Bu xịu mặt. Nhưng quả bóng chưa dừng lại, nó đập vào tường rồi bật lại, nhằm thẳng vào mặt Han.
Vì quá bất ngờ Han không kịp phản ứng gì, cậu há miệng và chờ quả bóng đáp xuống trên mặt.
- Haizzzzz _ Han thở dài khi cả hai đang ngồi trên chiếc ghế băng trong sân.
Bu đang cố sức dán miếng băng y tế lên mũi Han, nó bị xước. Bu thấy bứt rứt lắm ý, còn Han thì đã rút ra được quy luật: cậu cứ ở cạnh Bu là y như rằng gặp nguy hiểm.
Chợt, Han nhìn Bu chăm chăm, ánh mắt có chút kì lạ.... Bu chạm phải ánh mắt đó thì giật mình "Không lẽ anh ấy đau quá nên giận mình sao?"
- Anh... nhìn gì thế? _ Bu hỏi hơi sờ sợ.
Han thôi không nhìn Bu nữa, cậu hơi cúi đầu rồi bỗng lên tiếng:
- Nếu như... anh chỉ nói là nếu thôi nhé... nếu như một ngày, em phát hiện ra mình không phải... con ruột của bố mẹ em thì sao?
Bu ngạc nhiên về câu hỏi đó, nhất thời không nói được gì. Thật sự nhỏ chưa bao giờ nghĩ đến việc này, nó quá sức tưởng tượng....
- Sao anh lại hỏi thế?_ Bu nhìn Han, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ nghi hoặc.
Han bỗng phì cười, lắc đầu:
- Không... anh chỉ hỏi thế thôi...
Bu cũng phì cười, cứ tưởng chuyện gì nghiêm trọng.
- Em biết không... em rất xinh xắn... em rất giống.... _ Han nói ngập ngừng.
- Giống ai hả anh?_ Bu hỏi vu vơ
- Rất giống....
Bỗng một tiếng quát vang lên khiến cả hai giật mình:
- BUBU!!!!!!! _ Không ai khác chính là hắn - Ken.
Bu khó chịu, trong lòng thầm nguyền rủa tên chết bầm lúc nào cũng xen ngang chuyện người khác. Han thì khó chịu xen lẫn nét gì đó buồn buồn.
Hắn tiến thẳng đến chỗ Bu:
- Đi! _ hắn kéo tay nhỏ lôi đi.
Nhỏ bực mình, nhỏ tức, nhỏ điên. Tại sao hắn cứ thích phá nhỏ? Tại sao hắn lại coi nhỏ như món đồ của hắn, để hắn bắt nạt, để hắn sai vặt vậy? Hắn là cái gì mà dám ra lệnh cho nhỏ. Bực mình nhỏ giật phắt tay ra:
- Bỏ ra... Tại sao anh tự dưng đến đây rồi đòi lôi tôi đi? Anh bị điên rồi. Tôi còn phải lau sàn, anh về cho (nhỏ này mê chơi bóng quá quên luôn "công việc")_ nói rồi nhỏ cầm cây lau đẩy đẩy, đẩy luôn vào chân hắn cho bõ tức, nhỏ càu nhàu:
- Tránh ra!
À... nhỏ dám làm thế với hắn à? Được, được lắm, hắn tức điên lên, hắn giật phắt cây lau từ tay nhỏ miệng quát:
- Có đi không?
Nhỏ tru môi lên:
- Không đi.
Hắn nuốt cục tức hỏi tiếp:
- Đi không?
- Không đi! _ vẫn bướng bỉnh.
- Được rồi, xem tôi dạy cô thế nào.
Nói rồi hắn cầm cây lau quật một cái vào mông nhỏ.
- Á.
Nhỏ trợn trừng mắt hét lên tay xoa xoa mông.
- Còn dám không đi?_ vừa nói hắn vừa quật tiếp.
Nhỏ vừa tức vừa sợ đau nên chạy tán loạn, nhỏ hét ầm lên:
- Anh Han... cứu Bu...
Han chỉ đứng lắc đầu cười trừ.
Hắn nghe nhỏ kêu tên Han lại càng tức, hắn vác cây lau đuổi nhỏ chạy khắp sân, chẳng mấy chốc đã chạy ra cả ngoài sân bóng rồi.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Han lại thở dài, nỗi buồn và nỗi cô đơn bỗng chốc lại ập đến. Cậu ngồi xuống, cầm quả bóng lên xoay xoay.
Trong đầu cậu lúc này trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh của nhỏ, khuôn mặt đó, cái miệng hồng hồng xinh xinh đó, đôi mắt đen to tròn.... tất cả... thật sự... rất giống...
Cậu thôi không tâng bóng một mình nữa. Thả quả bóng ra, cậu rút ví lấy ra một tấm ảnh, cậu nhìn vào đó hồi lâu, ánh mắt đượm buồn.
- Bubu... em thật sự... rất giống... mẹ anh...
_ _ _
Trong phòng KTX 666.
- Ya... anh ngồi yên đi, đừng ngọ nguậy nữa....
Đó là tiếng của Na. Hiện tại Na đang phải quỳ xuống sàn nhà và kế bên là cái chậu nước muối còn âm ấm, và Kun thì đang thản nhiên ngồi ngâm chân.
Sự tình là khi Kun vác "kiếm" ra đuổi thì ngay lập tức đụng phải Mi, mà nhỏ này thì không dễ chơi, thế là hắn lĩnh đủ một quả đấm vào bụng. Biết không đánh lại, hắn nằm vật ra giường úp mặt vào gối ăn vạ. Na thấy thương thương, dù sao thì hắn cũng chịu nhiều đắng cay tủi hổ rồi nên nhỏ cũng động lòng. Thế là nhỏ quyết định giúp hắn ngâm chân.
Kun thoải mái và thích thú nhìn nhỏ, mái tóc đen dài mượt mà buông thõng xuống, khi nhỏ ngồi mái tóc ấy xõa xuống vai, trông thật sự là rất đáng yêu. Kun nhìn nhỏ rồi cười cười một mình.
- Xong rồi! _ Na nói rồi định đứng lên đem đổ chậu nước đi.
Kun thấy tiêng tiếc. Hắn làm bộ nói:
- Ê... xong gì mà nhanh thế? Tôi đã hết ngứa đâu.
Na bặm môi nói:
- Này anh đừng có mà quá đáng, cẩn thận không tôi cho cả chậu nước này vào mặt đấy.
Kun sợ quá đành ngồi im mặc dù trong lòng vẫn tiếc.
Ở một góc khác, Mi đang chăm chú nhìn vào cuốn "Thần điêu đại hiệp" mà Kin đang đọc. Thật ra thì nhỏ chả hiểu cái gì cả nhưng vẫn hỏi linh tinh cho có chuyện:
- Dương Quá yêu Cô Cô hả Yan...
Kin nhíu mày. Nãy giờ nhỏ này hỏi không biết bao nhiêu câu vớ vẩn như thế này rồi. Kin khó chịu quay quyển sách về hướng khác. Mi hơi quê nhưng nhỏ vẫn "mặt dày" hỏi tiếp:
- Yan thích truyện này lắm à?
Lại Yan Yan Yan. Kin bực mình buông một câu cực hiếm hoi:
- Tôi - không - phải - Yan.
- À... ờ... Kin..._ Mi cười hiền.
Kin thật sự không biết con nhỏ này là ai và tại sao cứ gọi cậu là Kin. Trong vô thức cậu khẽ đưa tay lên sờ chiếc vòng. "Giữ lấy chiếc vòng này....." _ một tiếng nói từ một nơi rất xa văng vẳng bên tai khiến tim cậu thắt lại.
- Tránh ra! _ cậu lạnh lùng đẩy Mi qua một bên rồi vào trong nhà tắm, cậu cần phải rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Bây giờ thì cả hai đã cùng nhau chơi trò mèo đuổi chuột lên đến tận sân thượng KTX của học viện. Bu mệt muốn đứt cả hơi còn hắn thì cũng chả khá hơn là mấy, đã thế lại còn phải vác theo cây chổi lau nữa chứ (_ _")
Nghĩ chắc hắn cũng chả còn sức đánh mình nữa, Bu đứng dựa lan can nhìn xuống phía thành phố. Phố Fairy đẹp thật, lại vào đúng thời điểm hoàng hôn. Mặt trời đỏ như... quả quýt (?), có điều to hơn, đang dần lặn xuống. Nhỏ cứ đứng nhìn mà thấy lòng mình lắng lại. Chà! Phố đang giờ cao điểm tấp nập quá nhỉ. Mọi người đều bận rộn, có khi những người quen đi lướt qua nhau còn chẳng kịp chào lấy một câu lịch sự. Nhỏ bất giác thấy nhớ bố mẹ, cũng bận rộn như thế. Nhỏ đã xa bố mẹ lâu lắm rồi (mới ba ngày ^^!), không biết bố nhỏ có mọc thêm sợi tóc bạc nào không, mẹ nhỏ có gầy đi không. Nói thế chứ thực ra nhỏ với hai cô bạn ở chung trong một ngôi biệt thự. Vì bố mẹ cả ba đều hay bận rộn nên để ba nhỏ ở chung cho vui và thoải mái, mỗi tuần mới đến biệt thự đó thăm một lần.
Haizz... nghĩ thế nhỏ lại thở dài. Hắn chống cây lau đứng cạnh cũng đang hướng mắt nhìn ra xa, thấy nhỏ thở dài thì châm chọc:
- Nhắng nhít như cô mà cũng có lúc thở dài cơ à?
Bu quay sang lườm hắn một cái. Chợt thấy hắn đứng chống nạnh với cây lau trông rất giống... chị Mika - người giúp việc của nhỏ và hai cô bạn. Dừng lại với suy nghĩ ấy nhỏ bật cười khanh khách. Hắn thấy thế hơi đơ ra, nhưng rồi cũng hiểu nhỏ đang cười cái gì thì hắn đỏ mặt tía tai, cầm cái gậy quật cho nhỏ cái nữa.
- Ái... anh lại lên cơn à? Đánh tôi nãy giờ chưa đủ à? Bố mẹ tôi còn chưa dám đánh tôi bao giờ đâu nhá... anh quá đáng vừa chứ... _ bị đánh nhỏ liền bù lu bù loa lên, không hiểu sao còn khóc nữa. Không phải khóc giả vờ, là khóc thật... nhỏ thấy tủi thân quá... Phải, bố mẹ nhỏ còn chẳng đánh nhỏ bao giờ... thì làm gì có thời gian mà... đánh!
Hắn ngạc nhiên không biết phải làm gì, chân tay hắn cứng lại, hắn mấp máy môi:
- Ê... đau lắm hả?
Nhỏ không nói gì chỉ lắc đầu.
- Này... cô đừng có giả vờ nhá... tôi không tin đâu...
Nhỏ vẫn khóc nức lên, hai mắt cay xè, cái mũi nhỏ cũng đỏ cả lên, đầu thì cứ gật lắc liên tục, lại còn đưa tay lên dụi mắt. Nhìn xem, có giống con nít không?
- Này... tôi... xin lỗi... được chưa?_ hắn khó khăn thốt ra mấy tiếng rồi cúi gằm mặt xuống.
- .....
- Này... tôi đã xin lỗi rồi mà... _ hắn mất bình tĩnh tiến tới khẽ kéo tay áo nhỏ.
Trước tình cảnh đó mặc dù đang trong "giai đoạn" tủi thân nhưng nhỏ cũng thấy buồn cười. Nhỏ vẫn im lặng chờ xem phản ứng tiếp theo của hắn.
Không ngờ hắn cúi xuống, chìa cho nhỏ cái kẹo mút, nói:
- Cho nè!
Hừ... tưởng nhỏ là trẻ con chắc, hắn thật quá đáng mà. Nhỏ giật phắt cây kẹo trong tay hắn, nín khóc luôn (_ _ "), bóc kẹo cho vào miệng mút.
- Chết nè!
Nhân lúc hắn không để ý, nhỏ vồ lấy cây lau, đập vào đầu hắn một cái đau điếng rồi nhanh chân chuồn lẹ, miệng còn "lêu lêu" nữa chứ.
Hắn đơ ra một lúc ôm cái đầu rồi hít một hơi thật dài... lấy bình tĩnh, nhìn theo dáng nhỏ dần chạy mất:
- Cô dám ăn mất cái kẹo tôi định ăn vào buổi tối rồi đó, đồ nhắng nhít _ thế rồi hắn lại bất giác nở nụ cười.
_ _ _
7H30 TỐI
Mi, Bu, Na đã tắm rửa xong và đang đi xuống phía các CLB của mình. Haiz mỗi người một CLB khác nhau mới chán.
Mi đã vào trong CLB võ thuật. Thì ra trong đó còn chia làm nhiều khu khác nữa, Teawondo, Karate, Ushu,... Nhỏ cũng đi luôn về phía khu Karate.
Vừa đi đến thì nhỏ đụng luôn phải một người, là một tên con trai. Không ngờ hắn không xin lỗi mà còn dám ra tay định đánh nhỏ. Hừ... tưởng nhỏ dễ bắt nạt à? Mi xoay người vung mạnh chân hạ xuống... Một cú đá giáng thẳng xuống lưng tên kia. Nhưng rất tiếc, hắn cũng rất nhanh nhẹn nên tránh được. Mi định ra tay tiếp thì hắn giơ tay ra hiệu bảo dừng rồi chắp tay lại nở nụ cười nói:
- Rất khá!
Nói xong, hắn quay người bỏ đi. Mi ngơ ngác chả hiểu gì, định đạp vào mông hắn một cái nhưng thôi... chẹp... chấp làm gì. Mi phủi phủi tay rồi hất mặt đi xem xét tiếp.
Thì ra CLB võ thuật cũng đông như vậy. Mỗi tội là Mi chả quen ai. A... kia rồi... trừ con nhỏ Nunu đang đi cùng tên Dark kia thì chắc là không quen ai thật. Mi cười khẩy rồi quyết định không quan tâm đến bọn chúng nữa.
Một tiếng còi vang lên báo hiệu tập hợp vang lên. Tất cả học viên đứng tập hợp thành 4 hàng ngay ngắn, mỗi hàng khoảng 7 - 8 người.
Mi đứng ngay hàng đầu. Nhỏ nhìn quanh thì giật cả mình, đứng bên trái nhỏ là con bé Nunu với ông Dark. Thấy nhỏ nhìn hai đứa kia cũng nhìn lại, cười cười. Haiz.. trông thật ngứa mắt nhưng đây không thèm quan tâm. Nghĩ thế, nhỏ liền ngó sang bên phải. Ôi giật hết cả mình! Đứng bên phải nhỏ là... Kin. Ặc ặc... nhỏ dụi dụi mắt xem mình có nhìn lầm không thì hóa ra không. Đúng là Kin. Kin vẫn đứng đó vẻ mặt lạnh tanh. Hóa ra Kin cũng tham gia lớp võ thuật, Mi mừng thầm.
Mãi mê nhìn xung quanh bây giờ nhỏ mới nhìn lên trên xem mặt ông thầy dạy võ. Cái này thì phải gọi là sốc chứ không phải giật mình. Sao thầy giáo lại có thể là thằng oắt con vừa rồi đánh nhau với nhỏ nhỉ? Ôi nhỏ điên mất! Ông thầy kia bây giờ đã kịp thay bộ đồ karate và bây giờ thì đang nháy mắt với nhỏ khiến nhỏ suýt rụng tim ra ngoài.
Ông ta nói vớ vẩn vài câu rồi vứt cho mỗi người một bộ đồ nói đi thay.
- À quên, bây giờ chúng ta sẽ chọn ra một người làm lớp trưởng nhé! Được rồi, tôi không vòng vo nhiều cho mất thời gian. Từ giờ em sẽ làm lớp trưởng!_ vừa nói, ông thầy vừa chỉ vào Mi.
- Tôi? _ bây giờ đến lượt nhỏ tự chỉ vào mặt mình.
- Phải!_ông thầy gật gật đầu _ là em. Hồi nãy tôi thấy em rất có năng khướu.
Nói rồi,ông ta lại cười. Mi đơ ra một lúc rồi... cũng cười. Hờ hờ... làm lớp trưởng càng tốt. Nhỏ gật đầu đáp lễ rồi cầm bộ đồ đi thay.
CLB Âm nhạc.
Bu trừng mắt hét lên giận dữ:
- Này tên kia, anh cố tình theo tôi đến đây phải không? Anh lại định dở trò gì hả? Sao anh cứ thích xuất hiện trước mặt tôi thế?
Nhỏ chưa kịp mắng hết thì thằng Tin từ đâu lao ra, nhỏ nhẹ nói:
- Ken hoàng tử.....
- Bỏ qua đoạn này đi! _ Ken cắt lời Tin, rồi ra hiệu nói tiếp.
- Vâng. Ken là người có giọng hát ấm áp làm lay động trái tim bao cô gái, biết chơi đủ mọi loại đàn.... _ vừa nói, Tin vừa liếc liếc xem phản ứng của Ken.
Thấy đại ca cho phép, hắn tiếp:
- Vâng. Đó là ghita... (trời đất, biết chơi mỗi ghita mà bảo là biết chơi đủ loại nhác cụ sao trời).
Bu tức xì khói đầu.
- Này tôi không quan tâm mấy cái đó, cái tôi quan tâm là tại sao anh lại vào cái CLB này? Không lẽ anh định ám sát tôi à?
Tên MC vẫn luôn mồm nói lảm nhảm. Thấy thế Ken đành bảo tên đó dừng lại rồi ôn tồn đáp:
- Này cô em, anh đây tham gia CLB này là năm thứ hai rồi nhá! _ vừa nói vừa giơ hai ngón tay ra phụ họa.
Nếu đang uống nước chắc chắn Bu đã phụt ra rồi. Mặt nhỏ bỗng đỏ bừng lên. Quê quá đi! Nhỏ đành quay ra chỗ khác.
- Anhhhhhhhhh.....
Ôi mẹ ơi, cái giọng chua loét này... Bu run run quay lại. Quả không sai, là con bé tóc đỏ, theo sau là tên Teo. Bu suýt sặc lần nữa khi thấy Teo đang cầm cái kéo đưa vào lỗ mũi... cắt cắt (eo ôi kinh quá đi @___@)
- Em cũng tham gia CLB này cơ à? _ Ken hỏi tỉnh bơ.
- Vâng...Tham gia.. cho vui ý mà _ vừa nói, Sa vừa liếc Bu và cười cười.
Cười cái đầu cậu ý! Bu nghĩ vậy nhưng cũng cười đáp trả ^____^
Sự suất hiện của Ken làm CLB sôi động cả lên, vì Ken là trưởng CLB mà, vừa đẹp trai vừa hát hay, haiz...
"Xì... hát hay bằng mình không mà đòi"_Bu nghĩ thầm, thấy tưng tức.
Bây giờ là lúc thử giọng. Từng người sẽ bước lên rồi hát hát mấy câu. Làm gì mà như thử giọng ca sĩ vậy chứ?_ Nhỏ lại tự độc thoại.
Khi Ken cất tiếng hát cũng là lúc cả căn phòng yên lặng. Công nhận là giọng hắn rất ấm, đứa con gái nào nghe cũng tưởng là hắn đang hát tặng mình (_ _ )
- Xì... hát thế mà hay? Giọng như vịt đực ý!
Bu vừa cất tiếng xong thì không ít cặp mặt hướng tới, chỉ chực xông ra bóp cổ đứa phá đám là nhỏ.
Những người còn lại hát cũng hay lắm, họ đều có năng khướu nên mới chọn CLB này mà. Tên Teo cứ nhất quyết không chịu cầm mic mà cứ đòi cầm... kéo thay mic. Bó tay! Nhưng kể ra hắn hát cũng được lắm, giọng hắn khàn khàn đặc biệt, hắn mà ngân cao thì thôi rồi luôn, nói chung là cũng hay.
- Hoa hồng đỏ... la la... hoa hồng trắng... la la... tất cả đều có gai... la la...
Cái gì thế nhỉ? Tiếng con gì kêu không biết? Bu trố mắt lên nhìn. Thì ra là tóc đỏ tiểu thư. Nhỏ này giọng đã chua rồi lại còn gào lên, Bu phải lấy tay bịt cả tai lại. Cả CLB cũng phải chịu chung số phận, nhưng không ai dám nói gì, vì Sa là con gái Hiệu trưởng mà, nhỏ đó đanh đá thế nào ai chả biết, để nhỏ nổi giận là không xong rồi. Bu biết thế chỉ lắc đầu.
Đến lượt Bu. Cảm giác một mình bước lên sân khấu làm tim Bu đập thình thịch. Bình tĩnh, bình tĩnh nào.... Bu tự trấn tĩnh mình, ngày trước nhỏ hát karaoke suốt ý mà, còn sợ gì? Hít một hơi, nhỏ bắt đầu hát.
Giọng nhỏ không có gì đặc biệt, âm vực cũng không rộng, không hát cao quá hay trầm quá được nhưng lại rất trong trẻo. Nghe mà mát cả lòng, giọng hát như từng giọt nước chảy vào tim người nghe vậy.
Nhỏ hát một đoạn và thỉnh thoảng liếc xuống thấy hắn đứng ngây ra. "Haha... chắc anh ta đang tức lắm đây, hát không hay bằng chị đây nên tức chứ gì?" _ nhỏ bắt đầu tự sướng.
_ _ _
CLB Mỹ thuật
Hôm nay là buổi đầu tiên nên các học viên trong CLB Mỹ thuật được thoải mái vẽ những gì mình thích trên giá vẽ.
- Cô vẽ tôi đi! _ Kun ở bên cạnh trêu trọc Na.
Na chỉ liếc xéo một cái rồi nhỏ bắt tay vào vẽ. Chà! Bảng màu khá là đầy đủ. Giá vẽ cũng rất đẹp. Na rất thích. Nhỏ mỉm cười cứ đứng ngắm... cái giá vẽ, khiến Kun đâm bực mình. Thực ra hắn có biết vẽ đâu, cũng chẳng thích vẽ, nhưng "điều tra" ra được nhỏ Na tham gia CLB Mỹ thuật nên Kun cũng viết toẹt tên mình vào tờ giấy đăng ký luôn. Không ngờ nhỏ chằng thèm để ý đến cậu, mà cứ nhìn cái giá sách rồi cười một mình.
- Này... nghe tôi nói không vậy hả? _ Kun kéo nhỏ quay lại.
Hắn rất bất ngờ, hắn không thể tin được là... nhỏ không cười... nhỏ đang khóc. Từng giọt nước mắt ướt đẫm hàng mi dày. Trông nhỏ buồn lắm, không còn chút sức sống nào. Nhỏ không khóc thành tiếng nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Phải rồi... mỗi lần vẽ, nhỏ đều nhớ đến anh trai. Anh ấy đã từng là một họa sĩ rất trẻ, nhưng anh đã không còn nữa, bởi căn bệnh ung thư đã cướp anh đi năm anh mới có 19 tuổi.
- Cô... cô làm sao thế?
Kun bối rối hỏi nhỏ một câu rất thừa. Bị tiếng nói đánh thức, Na giật mình. Nhỏ vội lấy tay lau nước mắt rồi quay vào vẽ tiếp. Thấy nhỏ như thế hắn cũng không muốn trêu nữa, đành im lặng nghịch cái giá vẽ, thì có biết vẽ đâu!
- Anh muốn tôi vẽ anh hả?_ bất ngờ nhỏ lên tiếng.
Cuối cùng nhỏ cũng để ý đến mình, Kun sung sướng gật đầu lia lịa.
- Ừm.
Nhỏ đáp một câu rồi bắt tay vào vẽ.
Hắn suy nghĩ một lúc không biết vẽ gì bỗng reo lên:
- Cô vẽ tôi thì tôi cũng vẽ cô, OK?
Na không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Kun cười thích thú rồi cũng bắt chước cầm cái bút vẽ lên.
10 phút sau.
- Anh vẽ xong chưa?_ Na quay sang hỏi.
- Xong rồi đây! Cô giơ lên cho tôi xem trước đi
- Không, tôi muốn xem tranh của anh trước _ Na cười cười.
Hắn lại nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi, tôi đếm đến 3, cả hai cùng giơ nha.
Na tươi cười gật đầu cái rụp. Kun bắt đầu đếm:
- 1... 2... 3!!!!
Cả hai cùng giơ bức tranh chân dung lên cho người đối diện xem. Sau đó, mặt cả hai trông y như thế này o____O
Na giận dữ quát lên:
- Sao anh dám vẽ tôi là con chó xù hả? Anh muốn chết à?
Kun gân cổ lên cãi lại:
- Cô có hơn gì đâu? Cô còn vẽ tôi là con chó béc-giê kia kìa.
Cả hai gườm gườm nhìn nhau. Quả thật trên tay hai người là bức tranh "chân dung" của hai con chó rất... đáng yêu. Không hiểu sao hai người này lại có cùng ý tưởng hay đến vậy.
Đang lườm nguýt nhau thì bỗng có tiếng nói:
- Ồ... hai con chó này... đẹp đôi đó chứ!
Kun, Na quay lại nhìn. Người vừa nói không ai khác chính là Chen. Hắn đang ăn bim bim rất ngon lành, đứng kế bên là Lily. Trông Chen rất hung hăng chứ không hiền lành, nhu mì như Lily.
Kể ra tên Chen đó rất được lòng bọn con gái. Hắn khá là khéo mồm, cộng thêm cái mặt điển trai nên bây giờ hắn có kha khá fan rồi, chỉ tội là hắn lúc nào cũng cầm khư khư gói bim bim, thật hết nói!
Kun trông thấy "người quen", mặt hằm hằm tiến tới túm lấy Chen, à không, nói đúng hơn là túm lấy gói bim bim, Na tiện tay đỡ lấy, nhai chóp chép. Kun khẽ gật đầu với Na rồi lại dùng ánh mắt nảy lửa nhìn Chen:
- Mày nói gì?
Chen bị giật mất gói bim bim thấy tức lắm, hắn nói:
- Tao bảo cặp đôi cún con rất dễ thương.
- Này thì dễ thương _ Kun phi cái dép trúng mặt Chen.
Chen ngây người, rồi hắn rút... cái khăn tay trong túi quần ra và bắt đầu thút thít. Lily thấy thế vội khuyên can:
- Anh Kun đừng nóng, để tôi thay mặt Chen xin lỗi anh!_ Lily vừa nói vừa cúi đầu xin lỗi.
Kun còn định rút nốt chiếc dép bên kia ra ném thì bị Na lắc đầu ngăn lại:
- Thôi bỏ đi!
Kun lúc đó mới nguôi giận. Rồi hắn tháo hai bức tranh có chân dung con chó ra và giữ khư khư. Na thấy thế thì đỏ mặt rồi khóe môi nhỏ cũng nở nụ cười.
Vậy là Sa, Li và Nu đã ở cùng một CLB với Bu, Na và Mi, thật chẳng hiểu là vô tình hay do cố ý đây? (_ _ )
_ _ _
Chap 31:
Khi mọi người ở các CLB đã ra về thì cũng đã 8h30'. Bu, Mi, Na đã hẹn nhau cùng về nên định lên KTX học bài rồi đi ngủ thì Bu bỗng trông thấy bóng người đi ra khu sau canteen học viện, khu vực có cái nhà kho, bình thường chỗ đó rất ít người qua, hơn nữa bây giờ đã tối rồi. Một đoàn 5-6 người thì đến đó làm gì nhỉ?
Bu quyết định cùng hai con bạn đi theo xem thế nào. Mi thấy được đi trinh thám thì thích lắm, trông nhỏ phấn khởi chưa kìa. Na lúc đầu còn ngần ngại nhưng rồi cũng bước theo Mi và Bu.
Khu vực đằng sau canteen rất tối, chỉ nhờ vào ánh sáng của trăng và sao thì khó mà nhìn ra ai với ai.
Mi dẫn đầu cả "đội trinh thám nhí lần theo bước chân của mấy tên tội phạm, quyết tâm tìm ra sự thật để bảo vệ cho nhân loại. Mang tiếng là đi theo dõi nhưng trông cả ba còn lén lút hơn cả mấy tên tội phạm. Lần theo bóng của mấy người kia trong bóng tối, cuối cùng thì những tên tội phạm đó cũng đột ngột dừng lại và quay đầu lại đề phòng. Ba thám tử giật thót mình, Na còn suýt thì hét lên thì may mà Mi nhanh trí bịt mồm cô nàng lại rồi kéo cả bọn nấp xuống đám cây cỏ um tùm cạnh đó. May mà mấy tên tội phạm đó không nhìn thấy. Phù!!! Ba thám tử vuốt mồ hôi rồi ngay sau đó Na nhận ngay một cái cốc đầu của Na khiến cô nàng nhăn mặt phụng phịu.
Chợt ba thám tử nghe thấy tiếng nói từ mấy người kia:
- Thang đâu?_ tiếng thì thào rất nhỏ.
- Đây!
- Dựng lên đi!
Quái, sao giọng nói mấy người này nghe quen quá vậy ta! Ba thám tử yên lặng lắng nghe, đến cả muỗi cũng không dám đập (tác giả chả biết ai là tội phạm nữa (_ _") )
Ngay lúc đó lại có tiếng nói:
- Ai trèo trước?
- Mày trèo đi!!!
- Thôi, mày trèo trước đi!
- Tao. . . sợ lắm. . .
Sau đó có tiếng "bốp". Hình như là có thằng bị đánh.
- Sợ cái đầu mày ý, trèo lên mau!!!
Rồi lại có tiếng ai đó thút thít. Ba thám tử ngồi xổm nãy giờ mỏi chân lắm nhưng vẫn chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của các tội phạm. Cả ba thấy tiếng nói quen lắm nhưng vì trời tối quá nên không nhận ra được là ai. Bất ngờ một giọng nói vang lên làm cả ba giật mình:
- Hình như có người theo dõi chúng ta.
Ngay sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến dần đến chỗ ba nhỏ. Quả này chắc bị phát hiện mất. Khoan đã, mình là phe chính nghĩa cơ mà, việc gì phải sợ nhỉ. Bu nghĩ thế thì thấy can đảm lên nhiều, còn Na thì run bần bật, chỉ có Mi là bình tĩnh nhất, nhỏ nói:
- Bình tĩnh nào các anh em, đã đến nước này thì phải ra mặt bắt hết bọn chúng lại thôi. Theo Mi thấy thì chúng có sáu người, có nghĩa là gấp đôi chúng ta. Mục tiêu của chúng là trèo lên thang để ra khỏi học viện, ra làm gì thì Mi cũng chưa biết. . .
- Vậy phải làm sao bây giờ?_ Na nóng ruột ngắt lời bởi tiếng bước chân đã ngày càng gần.
- Chúng đông gấp đôi chúng ta, vậy thì chỉ có một cách_ Bu nói chắc nịch, ánh mắt vô cùng quyết tâm, ánh mắt mạnh mẽ như chuẩn bị ra trận đánh nhau vậy.
Na sốt ruột hỏi:
- Cách gì?
Bu gật đầu quyết tâm cao:
- Cách. . . chạy!_ Bu vừa nói vừa nắm tay hai thám tử còn lại chuẩn bị. . . chuồn.
Mi vừa nghe Bu nói xong thì giận sôi lên, làm thế thì khác nào một lũ hèn? Tại sao phải chạy? Người phải chạy là bọn kia mới đúng chứ. Như bị đánh vào lòng tự trọng, Mi không làm chủ được bản thân, nhỏ kéo tay hai con bạn, lập tức. . . xông ra ngoài, miệng hét to:
- Cảnh sát đây!!!
Vừa đúng lúc sáu tên kia cũng đã tiến sát gần. Hai đội chạm nhau bất ngờ, giữa khung cảnh hoang vu, âm u thế này ai mà không sợ?
Theo phản xạ vô điều kiện, cả hai bên cùng hét ầm lên (kể cả nàng Mi):
- M. . A. . MA. . . . . .A. .A . .A . . .!!!!
Rồi cả lũ chạy tán loạn, đội của hai bên va cả vào nhau.
- Ủa, là cô, Sasa sao?_ Bu va phải một người và nhờ vào đôi mắt tinh, nhỏ nhận ra ngay là Sa.
Cả hai sững người nhìn nhau, ai nấy đều không ngờ sẽ gặp nhau ở đây.
Chả là nhỏ Sa suốt ngày bị nhốt trong học viện, tuy mới chỉ ba ngày nhưng với tính cách của nhỏ thì nhỏ không thể chịu được, nhất là cả mẹ nhỏ cũng dám mắng nhỏ. Nhân lúc trời tối, nhỏ rủ Lily, Nunu và Teo, Dark, Chen cùng nhau bật tường ra ngoài chơi, định khoảng 11h đêm sẽ trèo lại vào học viện (bà này gan). Không ngờ đang sắp sửa ra ngoài thì bị mấy con nhỏ Mi, Na, Bu phá đám >____<
Bất ngờ một nguồn ánh sáng phát ra khiến cả bọn đang náo loạn phải dừng lại nheo mắt nhìn, hóa ra là ten Dark đang giơ cái đèn pin ra soi soi.
Cả bọn sững người nhìn nhau trong giây lát. Rồi sau đó tất cả đều chung một tâm trạng: tức giận.
- Mấy người nửa đêm (mới gần 9h tối???) vác thang ra đây tính làm gì hả?_ Bu chống nạnh hỏi. Nhỏ không ngờ con gái hiệu trưởng cũng có gan làm chuyện này. Như thế thì còn đâu là kỷ luật của học viện nữa, chuyện này không giải quyết thì không được rồi.
Bọn Sasa cũng tức lắm, nếu không có sự xuất hiện của ba con nhỏ kia thì có khi co nàng đã nhởn nhơ chơi bời ngoài học viện rồi.
Sau một hồi lườm nguýt và cãi nhau thì cuối cùng phần thắng đã nghiêng về phe chính nghĩa. Vâng, xin một tràng pháo tay cho Na, Bu và Mi, vì đã được tôi luyện do cãi nhau nhiều với Kun, Ken và Kin nên trình độ cãi nhau đã tăng lên đến level bá đạo. Kết thúc "trận cãi nhau", bọn Sa, Ly, Nu, Teo, Chen, Dark phải chịu hình phạt dọn nhà kho đằng sau trường, nếu không muốn Bu "méc" hiệu trưởng.
Sau đó, ba nữ thám tử ngập tràn trong niềm hạnh phúc, dắt tay nhau trở về KTX trong chiến thắng. Còn lại sáu tên tội phạm tức xì khói cũng phải lầm lũi đi về KTX. Teo đập vào đầu Chen và quát:
- Tại mày đó cái thằng ngu, bảo trèo nhanh lên thì lại sợ với chả hãi.
Chen ôm đầu la oai oái:
- Đại ca cũng sợ đấy còn gì.
Dark thấy hai thằng kia cãi nhau thí cười thầm, ngay lập tức hắn cũng bị Teo táng cho một phát:
- Còn mày nữa đấy, cười cái gì mà cười, trèo thì trèo luôn đi, lại còn xui dại, mày xui bọn tao đi ra cái lùm cây đó làm gì hả?
Dark cũng không vừa, hắn gân cổ lên cãi:
- Tại tao thấy động chứ bộ, với cả bọn mình không ra thì ba con nhỏ đó cũng không dễ dàng cho chúng ta ra ngoài đâu.
- Hừ, mày dám cãi tao hả?_ Teo dứ dứ nắm đấm vào mặt hai thằng kia.
Ba thằng cả giận mất khôn định xông ra đánh nhau thì Sasa giận dữ quát lên:
- Các anh có thôi đi không? Để yên để tôi nghĩ cách chơi lại ba con nhỏ đó.
Thấy Sa nói có lí, cả bọn im bặt, rồi chụm đầu vào nhau bàn bạc gì đó say sưa lắm. Thỉnh thoảng lại gật đầu rồi cười khoái trí lắm.
Về phòng 333, ba thám tử nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng có người lại mất ngủ đêm nay, đó là ba anh chàng trong phòng 666.
Mỗi người một suy nghĩ riêng, nhưng có chung một điểm: cùng nghĩ về một người con gái.
Kin ngồi dựa vào thành giường, hắn đang suy nghĩ một số chuyện, và tất nhiên, những chuyện đó có liên quan đến Mi. Tại sao Mi lại gọi hắn là Yan? Không lẽ..... Hắn lôi sợi dây chuyền bạc có mặt dây hình giọt nước ra xem và nhìn trân trân vào nó. Không lẽ..... là cô sao?
Ở giường bên, Kun cũng đang trong tình trạng tương tự. Hắn cứ trằn trọc lăn qua lăn lại, cuối cùng không chịu được nữa, hắn lại lấy hai bức "chân dung" con chó ra ngắm, rồi hắn cười tủm tỉm, buột miệng nói:
- Con chó này cũng đẹp trai đấy chứ, cũng giống mình ra phết! _ đây là lần đầu tiên hắn ăn nói "thiếu suy nghĩ" như thế, không dưng lại nói mình giống con chó béc-giê.
Nhưng lúc này hắn không suy nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ cảm thấy mình có cái gì đó khang khác, vui hơn, yêu đời hơn. Hắn cứ cười thầm như thế và... ngắm tranh suốt.
Còn Ken, hắn nằm chỏng gọng xuống giường, vắt chân chữ ngũ, trông mặt hắn hình sự lắm. Hắn đang nghĩ, tại sao con nhỏ Bubu đó lại "dám" hát hay như thế? Bên tai hắn cứ văng vẳng tiếng hát trong trẻo của nhỏ. Sao lại thế nhỉ? Bực mình, hắn ôm đầu cố xua đi giọng hát khó chịu đó, hắn quyết định không suy nghĩ nhiều nữa.