- Nè, cá dọn bể, mà anh tên là gì ý nhỉ? Nè, đứng lại...
"Tên đáng ghét sao đi nhanh thế không biết?"
"Cô ta được lắm, không nhớ cả tên mình cơ đấy ( Ken tưởng mình nổi tiếng lắm), lại còn dám gọi mình là cá dọn bể nữa"
*Rầm*
Bu ôm đầu suýt soa.
- Dừng lại cũng phải nói một tiếng chứ. Anh là rô bốt đấy à?
- Cô bảo tôi dừng lại còn gì?
@___@ Bu cứng họng.
Thật ra Ken chẳng đứng lại vì Bu bảo đứng, chỉ đơn giản là đã đến phòng KTX của cậu mà thôi.
- Cá dọn bể anh không nói chuyện hẳn hoi được à? Ngang như cua ấy!
- Suỵt.
Ken vội lấy tay bịt miếng Bu lại.
- Anh làm cái gì thế? - Bu cũng thì thầm.
- Cô nhìn xem!
Ken và Bu cùng liếc mắt nhìn vào
O____O O____O
Cảnh tượng lãng mạn đập vào mắt cả hai.
Trên chiếc giường cạnh cửa sổ, Kin và Mi ngồi đó, Mi dựa đầu vào ngực Kin và cả hai cùng nghe nhạc.
Bu trố mắt nhìn, nhỏ cố cậy cánh tay đang bịt chặt lấy miệng mình của Ken ra để... tiện hét. Và khi đã cậy được rồi...
- A...a...a...a...a...a...a...
Tiếng hét của nhỏ làm "lay động" tâm can mọi người, khiến Ken phải bịt tai. Mấy người ở phòng KTX bên cũng bị tiếng hét làm tỉnh ngủ "Đang ngủ trưa sao có đứa phá đám chứ?", làm người đang cầm bút học bị giật mình và cái bút chọc thẳng vào mồm, người đang ăn chuối bị tọt cả quả chuối vào trong họng.... Thật kinh khủng!
Không những thế, nó còn khiến Mi choàng tỉnh và khiến đôi mắt đang nhắm của Kin phải mở ra.
- Hai người... - Bu chỉ tay vào Mi và Kin, lắp bắp.
Mi giật mình, nhỏ quay sang nhìn Kin. Kin vẫn lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm.
- Yan... em... em... xin lỗi...
Nói rồi, Mi chạy vọt đi. Bu và Ken đứng như trời trồng. Cả hai không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rồi Bu cũng chạy theo Mi...
Ken bước vào phòng. Cậu nhìn Kin bằng đôi mắt nghi ngờ.
- Mày... quen con bé đó hả?
Kin khẽ rút chiếc tai nghe nhạc ra.
- Không! - ngắn gọn.
- =___="
Ken lắc đầu ngao ngán, cậu bước vào phòng vệ sinh, định rửa mặt cho tỉnh táo.
Chợt ánh mắt cậu dừng lại nơi vệt đỏ hằn trên cánh tay "con nhỏ đó cũng ghê gớm đó chứ", không hiểu sao cậu cười một mình.
*Bốp*
Ken tự cốc vào đầu mình "Con nhỏ hâm, rồi có ngày ta cho cô phải trả giá, dám làm Hội trưởng Hội học sinh sao? Không dễ thế đâu. Haha" (cười gian)
Chap 11:
Cuối cùng thì Bu cũng đuổi kịp Mi, mệt quá, hôm nay nhỏ phải chạy đến là nhiều.
- Mi sao thế? - Bu hỏi - sao lại khóc?
Với Bu, Mi luôn là người cứng rắn, nhỏ như không tin vào mắt mình khi thấy Mi khóc.
- Không có gì, là bụi đó mà... - Mi trả lời nghẹn ngào.
- Bụi cái gì chứ? Thằng cha đó (nói Kin) làm gì Mi hả? Bu sẽ cho hắn biết tay.
- Không... Na đâu? - đánh trống lảng.
- Ừ... thôi chết, Na ở phòng y tế, ay ya, sao mình lại quên được cơ chứ, nhỡ thằng cha Hội trưởng sàm sỡ Na thì sao?
- Sao Na lại ở phòng y tế?
- Chuyện dài lắm! Đi thôi.
Nói rồi, Bu kéo tay Mi đi về phía khu trước.
_ _ _
Na cứ chốc chốc lại hé mắt nhìn ra. "Ặc, vẫn chưa đi. Sao đây? Mình buồn đi vệ sinh quá T___T"
Lúc này, Na chỉ ước sao cho cái tên đáng ghét trước mặt biến đi càng xa càng tốt. Không chịu được nữa rồi, mắc quá... Nhỏ vùng dậy...
"Chạy... chạy thôi... không thể nhìn hắn được" Na cố chạy thật nhanh để không phải nhìn ánh mắt Kun, nếu không nhỏ sẽ đỏ mặt mất.
Vì cuống quá, Na xỏ lộn dép chiếc này sang chiếc kia, nó cản trở chuyển động và theo quán tính, Na bắt đầu chới với "Trời ơi, không lẽ lại hôn đất giống Bu sao? Huhu"
Một cảnh quay tuyệt đẹp, Kun kịp thời nắm lấy tay Na, kéo lại. Nhưng ngu một nỗi là kéo mạnh quá, khiến cả hai mất thăng bằng và... cùng ngã.
*Chụt* (Cái gì ta?)
Na không hôn đất... mà nhỏ hôn thẳng vào má Kun...
Đúng lúc đó, Bu và Mi cũng cũng vừa đến nơi.
- Ặc @___@ @___@
Lại là bốn con mắt ngạc nhiên xen lẫn "xúc động" của Mi và Bu khi chứng kiến cảnh vừa rồi.
Thấy có người đến, Na không suy nghĩ được nhiều, nhỏ đỏ mặt chạy vù ra núp sau lưng Bu và Mi.
Mi giận dữ quát:
- Tên xấu xa kia, sao anh dám lợi dụng bạn tôi hả?
- Động đến bạn của bổn cô nương này là không xong rồi. Để ta dạy cho ngươi một bài học.
Mi từ từ tiến đến.
- Cho Bu tham gia với. - Bu cũng xắn ống tay lên.
- OK. ^___^
Kun đang lồm cồm bò dậy
- Khoan đã! Nghe tôi giải thích... Này, mấy cô định làm gì hả? Á...á...á...
*Bụp... Hự... Cheng... Huỵch... Chát... Bốp*
Bụi tung mịt mù.. khói ngập đầy trời... chắc hẳn lúc này Kun chỉ còn trông thấy sao trời lấp lánh mà thôi (khổ thân).
Chap 12:
Ken vừa tắm xong. Chải lại mái tóc mượt mà, cậu tự khen mình trong gương.
- Tặc... thằng nào trong gương mà đẹp trai thế kia? (Bựa)
Bước ra khỏi nhà tắm (ở gần cửa ra vào), Ken thầm hát một câu gì đó nghe không rõ lắm.
- Oái!
Ken giật mình kêu lên.
- Kun, là mày hả?
- Ừ - gật gật đầu.
Kun thểu não lê lết váo phòng. Việc đầu tiên cậu làm là vào nhà tắm... soi gương.
*Sầm*
Kun đóng cửa. Ken đứng ngoài áp tai vào nghe xem động tĩnh bên trong.
Trong nhà tắm...
- Chết tiệt! - Kun xót xa nhìn gương mặt bầm tím của mình trong gương.
Mái tóc nâu đẹp đẽ nay rối tung lên, cằm bị xước một vết dài, một bên mắt thâm tím, cậu sờ sờ răng, oái, nó còn lung lay nữa chứ! Kun tức giận gạt phăng đồ đạc: bàn chải, kem đáng răng, dầu gội đầu, sữa tắm,... trên kệ xuống.
*Xoảng*
Ken đứng ngoài khẽ nhíu mày "thằng này đi đánh nhau à?"
Tức, tức thật! Làm ơn mắc oán, thù này không trả thì không phải Kun nữa rồi.
- Các cô cứ chờ đấy! Nhóc con!
Ken nghe câu được câu mất. "Hình như nó nói về ba nhỏ đó. Haha, thì ra cũng bị ba nhỏ đó chơi cho một vố... haha..."
Bất ngời, cánh cửa mở ra, đập vào đầu Ken cái cốp.
Kun quắc mắt nhìn Ken.
- Biến!
- Biến thì biến... nổi cáu gì với tao...
Ken lại ôm cái đầu vừa u thêm cục nữa "đen thật, hết bị ném đá lại bị đập đầu vào cửa, ngày gì không biết..."
Chap 13:
Tại phòng 333.
Ba cô bé nằm dài ra giường, mệt thật, đúng là lâu không vận động chân tay, mệt thật đấy.
Lúc này, Mi mới quay sang nhìn Bu và Na.
- Sao trông hai người thảm hại thế? Đi thay quần áo đi!
Bu thở dài.
- Còn sao nữa, là do hai tên đó gây ra hết á!
- Thấy chưa? Tao đã bảo mà... kiểu gì bọn hắn cũng khiến chúng ta sống không bằng chết!
Bu bắt đầu lo lắng. Nhỏ lại nhớ đến chuyện làm Hội trưởng và lời Hiệu trưởng "Cô phải làm tốt trách nhiệm của một Hội trưởng, cô phải gương mẫu, nếu trong vòng một tuần cô không đưa được các học viên vào đúng khuôn khổ kỷ luật thì hậu quả của cô sẽ khó lường đó". Haizzz nhỏ thở dài...
- Na này, sao Na lại để tên đó lợi dụng vậy hả? - Mi hỏi
-. . .
- Trả lời đi chứ!
-... Thật ra... thật ra... hắn không có lợi dụng Na.
- Hả???
- Híc, tại lúc đó Na sợ quá, với cả hai người hành động nhanh quá, Na không kịp nói, Na... chỉ bị ngã thôi!
- Trời, xong rồi.
Lại thêm một rắc rối nữa. Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi đối với ba người.
_ _ _
Tắm rửa sạch sẽ xong, cả ba quyết định xuống canteen ăn tối. Mong rằng lần này sẽ không gặp rắc rối như lúc trưa.
Mang ba phần cơm về chỗ, cả ba cắm cúi ăn, đói mà, trưa đã nuốt được miếng gì đâu. Đang ăn thì nghe thấy tiếng loa thông báo:
- 8h tối nay tất cả các học viên tập trung ở Hội trường, buổi đầu tiên chúng ta tổ chức một buổi giao lưu với nhau, đồng thời công bố Hội trưởng và Hội phó mới.
- Sặc.
Bu và Na đang ăn dở suýt thì sặc hết đồ ăn ra ngoài.
Tiếng bàn tán nổi lên râm ran.
- Hội trưởng và Hội phó mới ư? Tại sao phải đổi chứ?
- Phải đó... Hội trưởng và Hội phó cũ đẹp trai làm sao... mình mà biết ai thay thế mấy anh ý, mình sẽ xé xác ra...
- Khẽ chứ, cẩn thận cái mồm...
- Ừ nhỉ, quên mất, không được mơ tưởng đến tình cảm nam nữ....
-.....
Bu nuốt khan, kiểu này sẽ khó sống đây.
_ _ _
7h50' tối.
- Na và Bu không định đi à? - Mi hỏi.
- À... ờ... đi làm gì... mệt lắm, buồn ngủ!
- Na và Bu giấu Mi chuyện gì đúng không? - ánh mắt ngờ vực.
- Đâu có đâu.
Mi quay ngoắt người.
- Không đi thì Mi đi một mình.
Bu chợt nghĩ, nếu để Mi đi một mình mà bị bắt nạt thì sao? Nghĩ vậy, Bu quyết định nhanh chóng, gọi với theo.
- Chờ Bu với...
Na thấy thế cũng chạy theo sau.
Chap 13:
Ken đi đi vào vào trước cửa đã được mấy phút, Kun gắt lên:
- Mày có thôi đi không?
- Ờ ờ...
Ken lại ngồi xuống giường. Thựa ra, cậu vừa nhòm xuống sân trường và thấy ba cô nàng kéo tay nhau đi xuống Hội trường.
- Ê... đi xuống Hội trường không? - Ken hếch cằm lên tiếng.
- Mày ấm đầu à? Trông bộ dạng tao thế này mà đi được sao?
- Vẫn đẹp trai mà ^___^
- Đừng có mỉa mai tao.
- Đâu có, mà lát còn thông báo về Hội trưởng mới đó.
Kun xiết chặt tay.
- Thế lại càng không đi.
- Mày ngu thế, phải đi để làm cho ba nhỏ đó bẽ mặt chứ!
Kun ngẫm nghĩ một hồi.
- Ờ, cũng đúng. Nhưng mặt tao thế này...
- Không sao, tao đã có cách, của mày đây.
Ken quăng cho Kun một chiếc mặt nạ màu đen che nửa khuôn mặt. Kun cười.
- Hay đó, ít ra cũng che được cái mắt tím của mình... hehe...
Ken quay sang hỏi Kin đang chăm chú đọc sách:
- Đi không?
Kin khẽ đặt quyển sách xuống, tháo tai nghe nhạc.
- Đi!
_ _ _
Bu bắt đầu cảm thấy hối hận khi đi theo Mi vào cái Hội trường chật ních người này. Cả ba chọn ba ghế ở hàng cuối cùng. Hiện tại, Na mặc một chiếc váy đơn giản màu trắng, Mi mặc quần đùi bằng vải bò xanh và một chiếc áo phông khá rộng, Bu vẫn trung thành với quần ngố và áo pull cộc tay.
Nhìn xung quanh, đúng là trường học của những tiểu thư và công tử có khác, ai cũng ăn mặc kiểu cánh lắm, ăn chơi nữa.
Ken, Kun, và Kin bước vào, mọi tiếng nói chuyện bỗng dưng im bặt.
- Có chuyện gì thế nhỉ? - Na hỏi, và cả ba nhìn về phía cửa Hội trường.
- sặc, lại là bọn hắn! - Bu khó chịu.
Mi thì đang dán mắt vào cái người mặc bộ đồ màu trắng với mái tóc vàng. Bu để ý kỹ lắm, nhỏ nhận thấy với Kin, Mi có một tình cảm không bình thường.
"Yan à, Mi muốn đến Hội trường, cũng là để được nhìn thấy Yan mà thôi!"
Chap 13:
Đáng ra như thường lệ, ba chàng trai sẽ chọn cho mình hàng ghế đầu, nhưng hôm nay, Ken đã trông thấy cái dáng nhỏ nhắn cùng hai lọn tóc nghoe nguẩy màu nâu của Bu ở phía cuối, nên cậu liền đi vào, hai người kia cũng đi theo.
Thấy vậy, những người ở hàng ghé cuối vội đứng lên nhường chỗ, ba cô nàng thì há hốc mồm kinh ngạc. "Bọn hắn định dở trò gì?"
Bu liền đứng bật dậy, định lôi hai cô bạn ra chỗ khác ngồi thì ba tên kia đã ngồi xuống, bịt kín lối đi.
- Tránh ra! - Bu quát.
Lập tức mọi ánh mắt nhìn Bu như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ.
Bu nuốt khan, biết không làm gì được đành miễn cưỡng ngồi xuống. Đáng chết hơn là Bu lại ngồi cạnh Ken. Hội trường chia làm hai dãy ghế riêng biệt, ở giữa là lối đi. Vị trí chỗ ngồi bây giờ thế này, sáu người họ ngồi ở dãy bên trái, Mi ngồi trong cùng, rồi đến Na, tiếp theo là Bu, Ken, Kun và Kin.
- Anh ngồi hẳn hoi, đừng có lợi dụng! - Bu hằm hè.
- Ai thèm lợi dụng cô? Tự tin thấy gớm.
- >___<
- ^___^
8h tròn, MC bước lên sân khấu, đó không ai khác chính là tên "đàn em" của Ken.
- Thưa các bạn! - hắn nói - đầu tiên chúng ta làm quen với nhau chút nha. Tôi là Tin, học lớp 11Ak30, rất vui được làm quen với các bạn ^____^ . Nào, giờ xin mời các bạn, hai người một ngồi cạnh nhau hãy đập tay nhau để thể hiện tình đoàn kết nào, ai không đập tay - sẽ bị tẩy chay. 1,2,3 đập!
Kể ra tên MC này cũng có duyên phết đấy, hắn nói xong thì ai cũng quay sang làm theo.
Bu định quay sang đập tay với Na. Nhưng cánh tay Bu giơ ra giữa không trung mà chẳng có ai đáp lại.
*Bốp*
Na và Mi đang vui vẻ đập tay nhau.
- Hì hì...
Đáng ghét! Bu quê kinh khủng, giận dỗi quay đi. Bên cạnh, Ken cũng đang trong tình trạng tương tự. Rốt cuộc có hai người cứ giơ giơ hai bàn tay giữa không trung mà chẳng ai đáp lại.
- Được chưa ạ? Còn ai chưa đập tay không?
Bu quay ra nhìn Ken, Ken quay ra nhìn Bu, cả hai cùng mỉm cười nham hiểm.
*BỐP*
Tiếng đập tay nảy lửa vang lên.
Cả hai không nói không rằng mặt lạnh tanh. Nhưng ai nấy đều đanh ôm bàn tay đỏ lựng và nghĩ thầm "đáng ghét, đập tay rõ mạnh"_ suýt soa.
- Tiếp theo, cho tôi hỏi các bạn khối 10 nha, các bạn thấy Milky Way thế nào? Nào, mời bạn nữ mặc váy trắng ngồi hàng cuối đó, đúng rồi, là cái bạn xinh xinh đó, mời bạn lên đây được không?
Na tròn mắt ngạc nhiên trong khi Bu và Mi thì tức tối "cái bạn xinh xinh? Mình thì không xinh chắc?"
- Tôi... tôi ư? - Na đứng dậy, lắp bắp.
- Phải! ^___^
Na bước từng bước chậm rãi lên phía sân khấu. MC đưa cho nhỏ một chiếc míc.
- Ư..m... - run run...
- Mạnh dạn lên bạn, bạn thấy sao về ngôi trường này?
- À... rất đẹp...
- Vậy thôi sao? Được rồi, một bạn khác nhé! Mời bạn nữ ngồi kế bên bạn gái xinh xắn này nào, cái bạn mặc áo phông màu đen đó.
Mi trợn mắt nhìn tên MC. Nhỏ sẽ không lên đâu, chuyện này thật vớ vẩn.
- Sao thế? Bạn mau lên đây đi! - MC lại nở nụ cười.
- Không lên! - Mi nhất quyết không.
- Lên đi Mi! - Bu khẽ huých tay - để Na đứng trên đó một mình tội nghiệp.
Mi ngước lên sân khấu, Na đang run run sợ sệt. Mi đành miễn cưỡng bước lên. Nhỏ giật phăng cái míc trong tay MC, nói:
- Trường thì đẹp, nhưng có một số học viên không được đẹp cho lắm! - liếc Ken với Kun.
- Ồ, bạn có thể nói rõ ra là ai được không?
- À.. không có gì - Mi cười khẩy.
- Chà, một bạn gái thú vị. Nốt bạn nữa nhé, nào bạn nữ còn lại lên nốt đi.
"Gọi mình sao?" - Bu nghĩ thầm, nhỏ ngờ vực quay sang nhìn Ken, hắn đang lấy tay xoa xoa cằm vẻ đắc chí lắm, Bu khẽ nói nhỏ:
- Là anh bày ra phải không?
Gật đầu cái rụp.
Bu tức tối bước lên trên, không biết tên này định gì giở trò gì đây.
Trả lời xong câu hỏi vớ vẩn, cả ba cô gái phải đứng lại trên sân khấu.
- Chúng tôi về chỗ được chưa? - Mi lên tiếng.
MC gãi gãi đầu, nói:
- Ờ ờ, tôi quên mất, bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhé!
- Trò chơi? O___O
- Phải. Trò chơi như sau, đơn giản thôi, chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên ba bạn nam, các bạn nữ ở đây sẽ phải đoán sở thích của ba bạn nam và ba bạn nam sẽ là người đặt câu hỏi. Nếu bạn nữ trả lời đúng sẽ thì các bạn nam sẽ phải làm theo yêu cầu của các bạn nữ và ngược lại, OK? Nào, mời ba bạn nam. Ai xung phong nào? Chà, rất nhiều đây, tôi nghĩ là mình nên mời ba bạn nam ở phía cuối kia, mời các bạn.
Mi, Na và Bu tức nghẹn họng, rõ ràng là tên Ken đó bày trò mà.
- Ê, chúng tôi có đồng ý đâu! - Bu gân cổ cãi.
- Vậy sao? Thời gian phản đối của bạn là một phút kể từ sau khi tôi đưa ra yêu cầu, giờ đã gần hai phút rồi, coi như bạn đã đồng ý... Nào, mời ba chàng hoàng tử của chúng ta!
- Anh...
Ken, Kun và Kin cùng đứng lên, tiến về phía sân khấu. Ken nở nụ cười đắc thắng "các cô thua chắc rồi, liệu mà làm theo yêu cầu của chúng tôi... haha"
Chap 14:
Na, Mi và Bu nhăn nhó nhìn nhau.
- Mời các bạn nam chọn ra các bạn nữ để đặt câu hỏi!
Ken nhếch mép chỉ thẳng vào mặt Bu:
- Chọn cô đó!
"Ặc, biết ngay mà!" - Bu khóc trong lòng.
Kun đeo mặt nạ nhớ lại chuyện hồi chiều con nhỏ Na dám vu oan cho cậu, liền chỉ Na không thương tiếc. Na bắt đầu run bần bật.
Và tất nhiên cặp đôi còn lại là Kin và Mi.
- Vậy là đã chọn xong, chúng ta bắt đầu trò chơi chứ ạ?
Phía dưới vỗ tay nhao nhao.
- Ai hỏi trước đây? Mỗi người được hỏi 1 câu thôi - MC hỏi ba chàng trai.
- Tôi! - Ken bước lên phía trước một bước, kéo theo cả Bu theo.
- Anh làm cái gì vậy hả? - Bu bực tức giằng tay ra.
- E... hèm... Câu hỏi thứ nhất giành cho cô đây. Tôi thích ăn quả gì nhất?
- @___@ Gì cơ?
- Cô bị sao vậy? Không nghe rõ à? Tôi hỏi cô, tôi thích ăn quả gì nhất?
- Anh hỏi thế thì ai mà biết được?
- Không biết sao? Vậy coi như cô không trả lời được câu này đi.
- Ấy khoan đã...
Bu nhìn Ken chăm chú. "Hừ, tên này nham hiểm thật, hắn dùng cách này chơi xỏ mình đây mà, dù mình có trả lời thế nào thì hắn cũng sẽ bảo sai mà thôi, đểu thật! "
Nhìn cái mặt hắn vênh vênh lên thấy ghét thật đó, Bu bèn trả lời.
- Bây giờ, anh đang thích ăn nhất... quả đấm!
- =___=
Cả Hội trường cười um lên, còn mặt Ken thì nhăn nhó lại.
"Đã biết tôi không dễ đối phó chưa? Nhóc con!" - Bu vênh mặt lườm Ken.
- Cô... cô trả lời sai. Quả tôi thích ăn nhất là quả Bu...
- Quả Bu là quả gì? - Bu ngạc nhiên, trên đời này lại có loại quả giống tên mình sao?
"Con nhỏ hâm hấp, tôi muốn ăn tươi nuốt sống cô đấy! Grừ" Ken nghiến răng.
- Quả gì cô không cần biết, tóm lại là cô trả lời sai, ngoan ngoãn nghe yêu cầu của tôi đây: hàng ngày cô phải qua dọn dẹp phòng KTX cho tôi.
Bu, Na và Mi há hốc mồm.
- Này, anh vừa phải thôi nhá! Chả ở đâu có cái luật đó cả.
- Ở đây có!
- Nhưng đây chỉ là trò chơi thôi mà! - Bu cãi cùn.
Tên MC lẻo mép vội chen vào:
- Ở Học viện Milky Way này, dù là trong trò chơi hay ngoài đời thật thì các học viên đều phải tuyệt đối giữ lời mình đã hứa, nếu không, sẽ bị tất cả mọi người tẩy chay.
Bu kinh ngạc, rồi giận dữ. Nhỏ ngước đôi mắt đen láy của mình lên nhìn thẳng vào mắt Ken.
- Được, anh được lắm, làm thì làm, rồi anh sẽ phải hối hận.
Nói rồi, nhỏ vùng vằng đi thẳng ra ngoài Hội trường. "Tên đáng ghét! Tên xấu xa!
Tên vô văn hóa! Tên cá dọn bể! Tức quá điiiiiiiiii"
Ken cười thầm, cậu cũng bước về chỗ ngồi xem tiếp kịch hay.
Đôi thứ hai, Na và Kun. Nhìn Bu và Ken vừa rồi, Na biết chắc rằng mình cũng chẳng hơn gì Bu cả, nhưng thôi, cứ cố hết sức đã.
Kun liếc nhìn Na, nhóc con, dám đổ oan cho ta hả, xem ta xử nhóc thế nào đây?
- Bạn Na nghe đây, câu hỏi của tôi là: tôi có thích ăn kẹo mút không? Có, hay không?
Na suy nghĩ, nếu nhỏ nói có, nhất định hắn sẽ nói không, còn nếu nhỏ nói không, thế nào hắn cũng nói có.
- Anh... thích ăn...
- Haha... cô sai rồi, tôi không thích ăn kẹo mút, không thích ăn.
Na cười thầm, rồi nói:
- Có anh á, tôi chỉ định nói là anh thích ăn bim bim, đâu có định nói rằng anh thích ăn kẹo mút? Bây giờ, tôi xin trả lời câu hỏi, anh không thích ăn kẹo mút, không - thích - ăn!
Na mỉm cười đắc thắng, Kun tuy đeo mặt nạ nhưng mặt vẫn méo xệch, thảm hại.
MC lại một lần nữa chen vào:
- Bạn Na trả lời sai chủ đề rồi, luật chơi là bạn phải trả lời đúng trọng tâm câu hỏi, không được rào trước đón sau như thế, vậy là phạm luật, bạn thua rồi!
Na tức, Bu cũng tức. Tuy Bu bỏ ra ngoài nhưng vẫn đứng nép ở cửa nhìn vào trong Hội trường, rõ ràng tên MC chết tiệt cứ bênh vực bọn hắn mà.
- Đúng, đúng đấy! - Kun như bắt được vàng reo lên thích thú. - Game over, cô thua rồi, yêu cầu của tôi là: mỗi ngày, cô đều phải qua phòng tôi giúp tôi xách đồ đạc đến lớp, OK?
Na méo mặt, đường đường là tiểu thư mà phải đi xách cặp cho tên này hay sao? Bực mình.
- A...a...a...
Na kêu lên rồi vò đầu bứt tóc chạy ù ra ngoài.
- Nào, người cuối cùng, mời Kin bước lên với cô bạn của mình.
Mi khẽ quay sang nhìn Kin, tim nhỏ đập thình thịch, nhỏ đang đứng gần Kin, rất gần. Không được, phải trấn tĩnh lại, "Milky Way không chấp nhận tình cảm nam nữ", và đó cũng không phải là Yan... Nhưng sao, mặt nhỏ cứ đỏ lên thế này?
- Kin, mau đặt câu hỏi đi!
Bao ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ sinh hướng về phía Kin, con người băng giá chưa một lần mở miệng trò chuyện với mọi người, trừ Kun và Ken (và một người nữa nhưng chưa xuất hiện ^^), chỉ dám ngưỡng mộ thôi!
- Nói đi Kin! - MC ra hiệu.
Kin vẫn im lặng, có vẻ cậu chẳng quan tâm đến lời MC nói, và không thèm quay ra nhìn Mi lấy một lần.
"Yan... không phải Yan thật sao? Tại sao không nhìn Mi? Tại sao không nói với Mi một câu nào?" Mắt Mi đã bắt đầu đỏ hoe, nhỏ nhìn Kin, nói trong nghẹn ngào:
- Anh không nói thì để Mi nói. Anh thích ăn sôcôla, thứ gì cũng là sôcôla, kem sôcôla, kẹo mút vị sôcôla, trà sữa cũng vị sôcôla, đúng không?
Mi nhớ lại hai năm trước, Mi và Yan vẫn cùng nhau đi chơi, và với Yan luôn luôn là vị sôcôla.
Nhỏ khẽ kéo tay áo Kin:
- Trả lời Mi đi, đúng vậy không?
Kin khẽ quay đầu lại, Mi đang khóc, nước mắt đang rơi...
- Kh..ô...ng... - một câu nói nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến trái tim Mi thắt lại. Phải rồi, Mi đã nhận nhầm người rồi!
Mi chạy thật nhanh, nhỏ muốn chạy trốn khỏi tất cả, chạy trốn khỏi quá khứ có Yan bên cạnh...
Bu và Na đứng như trời trồng khi chứng kiến cảnh vừa diển ra, mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng cả hai tin chắc chuyện giữa Mi và Kin là không-bình-thường.
Chap 15:
- Thưa các bạn! - tên MC lại bắt đầu lên tiếng - một việc quan trọng cần thông báo cho các bạn, đó là việc về Hội trưởng và Hội phó mới. Vâng, đó chính là Bu và Na, hai cô bạn trả lời đầu tiên!
- Hả?
- Thật sao?
- Hội trưởng và Hội phó học lớp 10 sao?
Tiếng bàn tán xôn xao. Na, Bu, Mi đã trở lại phòng nên không chứng kiến đoạn này.
- Hội trưởng phải đi dọn KTX, còn Hội phó phải đi xách đồ! Haha... - những học viên thi nhau cười cợt.
Không hiểu sao, Ken thấy hơi khó chịu. Cậu thấy mình hình như cũng hơi quá đáng. Cậu muốn làm bẽ mặt ba con nhỏ đó, và cậu đã làm được, nhưng có phải... cậu đã hơi quá rồi không?
Cuối cùng, các học viên trong Hội trường cũng trở lại KTX, chuẩn bị cho ngày mai - buổi học chính thức đầu tiên ở Milky Way.
Tại phòng 333.
Na, Mi, Bu nằm phịch xuống giường. Mệt, chán, tức!
Mi úp mặt xuống gối không buồn ngóc đầu dậy, Na thì trùm chăn kín mít, còn Bu lôi chiếc điện thoại cảm ứng ra chơi... chém hoa quả cho hả giận. Mỗi lần một quả gì đó được tung lên là Bu lại tưởng tượng ra cái mặt của tên cá dọn bể.
Ta chém... ta chém... ta chém... ta phải chém ngươi ra thành trăm mảnh... đồ đáng ghét...
Đang chém hăng say thì bỗng...
Reng... reng... reng...
Điện thoại đổ chuông, màn hình hiện số lạ. Bu định không nghe, nhưng nghĩ thế nào lại bắt máy:
- Alô, Bu nghe máy.
- Chào cô.
Bu nhíu mày đoán xem giọng ai. Sau đó Bu há mồm, mắt mở to hết cỡ, thốt lên:
- Hiệu trưởng!
- Phải, chào cô. Lưu số của tôi vào, chúng ta sẽ còn nói chuyện với nhau nhiều đó.
- Nghĩa là sao? ___
- Ưm... bắt đầu từ sáng mai, cô và bạn cô sẽ nhận chức, cô biết chứ? Làm việc cho nghiêm chỉnh vào.
Bu cố giữ bình tĩnh và nói:
- Tôi phải làm gì, thưa Hiệu trưởng?
- Hãy đọc Quy định đi, và giữ máy...
Bu tò mò tiến đến tấm bản quy định.
- Cô hãy đọc điều thứ nhất lên.
- 1. Đúng 5h sáng nghe theo tiếng còi và dậy tập chạy, đúng 5h15 có mặt. Là sao? Tôi không hiểu.
- Việc đầu tiên, cô sẽ phải dậy trước 5h sáng, xuống sân tập và... tuýt còi.
- Sao? Sao lại là tôi?
- Vì cô là Hội trưởng.
- Vậy tôi có phải chạy không?
- Tất cả đều phải chạy.
Mặt Bu chảy thượt, Bu không ngờ làm Hội trưởng lại mệt thế này, nếu không, Bu thà đi dọn vệ sinh còn hơn.
- Chưa hết, cô hãy đọc kỹ quy định của Học viện. Mỗi lần có dấu hiệu tiếng còi thông báo, cô đều là người ra hiệu lệnh. Còn nữa, cô và Hội phó sẽ chịu trách nhiệm về toàn bộ lỷ luật trong trường. Vậy nhé! Chúc cô may mắn.
Tít... tít... tít...
- Này... này... Hiệu trưởng... tôi còn chưa hỏi hết...
Bên kia đầu dây chỉ nghe thấy những tiếng tút dài.
- Là Hiệu trưởng sao? - Mi ngóc đầu lên hỏi.
- Ừ. T___T
- Có chuyện gì thế?
- Mi à, mai Bu phải làm Hội trượng... mai là ngày xuống địa ngục của Bu rồi... huhu...
Mi có vẻ không ngạc nhiên lắm khi nghe Bu nói, hoặc cũng có thể, nhỏ chẳng còn tâm trí để ngạc nhiên.
- Cố lên Bu! Bu sẽ làm được mà! - Mi nói khẽ.
Cả hai cùng mỉm cười. Phải, Bu còn có Mi, còn có Na, đâu việc gì phải sợ? Bu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như Na.
Còn Mi, nhỏ không ngủ được. Đã 10h đêm, tự dưng nhỏ muốn ra ngoài một lúc.
Đẩy cửa bước ra ban công, nhỏ ngạc nhiên thấy căn phòng KTX đối diện vẫn còn sáng đèn. Ánh sáng dịu nhẹ hắt lên một người.
Kin với cây đàn vĩ cầm đang đứng ở ban công. Mi biết, đó là Kin.
Giữa không gian tĩnh lặng....
Giữa ánh sáng mờ ảo của những vì sao đêm...
Giữa hai trái tim chỉ cách nhau một khoảng sân trường...
Tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng vang lên...
Nếu anh là nắng thì em sẽ là mưa...
Nếu anh là gió thì em sẽ là mây...
Nếu anh là Mặt Trời thì em sẽ là Trái Đất....
Trái đất sẽ mãi quay quanh Mặt trời....
Gió vẫn thổi... và mưa bắt đầu rơi.... từng hạt... từng hạt li ti cứ thế rơi xuống...
Anh đứng giữa làn mưa nhẹ....
Em cũng sẽ đứng nhìn anh...
Mi yên lặng lắng nghe tiếng vĩ cầm trong đêm, nhỏ nghe trái tim mình ấm lại...
Chap 15:
4h50 sáng...
"Cái tay cái tay cái tay, bắt lấy cái tay, túm lấy cái chân vớ được cái đầu...."
Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi. Bu giật mình tỉnh dậy.
Ngày đầu tiên làm Hội trưởng.
Nhỏ vùng dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể dục trong đúng 10 phút.
- Dậy đi các cô nương! - Bu lay lay Mi và Na.
Na dụi mắt tỉnh dậy, cũng cuống cuồng đi thay quần áo.
- Na gọi Mi dậy nha, Bu phải xuống trước đây.
Nói rồi, Bu chạy một mạch xuống, không quên cầm theo chiếc còi đã được ai đó treo trước cửa phòng.
*Tuýt*
Đứng giữa khu KTX, nhỏ phồng mồm trợn má thổi vào chiếc còi màu đỏ treo ở cổ.
Nghe thấy tiếng còi, tất cả học viên lục tục tỉnh dậy.
Từ phòng 666, Ken nhìn xuống.
- Hừ... con nhỏ này được thổi còi cơ đấy... để xem cô chịu được đến bao giờ?
_ _ _
Vì ở trường cấp 2 Bu cũng đã từng làm lớp trưởng nên cũng có chút "kinh nghiệm" trong việc này. Nhỏ yêu cầu tất cả các học viên xếp hàng thành từng chi đoàn riêng biệt, mỗi chi đoàn gồm 2 hàng.
- Nghiêm! - nhỏ hô.
Bên dưới đa số nghe theo, nhưng một số khác bắt đầu xì xào:
- Hội trưởng ôsin... hahaha...
Bu tức lắm, nhỏ liếc mắt sang phía chi đoàn 11Ak30, thấy Ken và Kun đang đứng cuối hàng, điệu bộ bất cần lắm. Hừ, mặc kệ hắn, Bu không quan tâm.
- Trật tự! - Bu quát - Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là Hội trưởng mới của Học viện Milky Way, nếu ai vi phạm nội quy nhà trường, tôi sẽ theo Quy định mà xử thẳng tay! Còn bây giờ thì điểm danh cho tôi! - Bu lên giọng cực nghiêm túc khiến lũ học viên im re.
- 1...2...3...4...5....
Lũ học viên bắt đầu điểm danh, và người đầu hàng mỗi chi đoàn bước lên báo cáo.
- Báo cáo Hội trưởng, chi đoàn 10ak30 vắng 1 người, có phép. Báo cáo hết!
- Được! - Bu nói.
Đến lớp 10ak21 của Bu, Bu nhận được báo cáo vắng 2 người không phép. Bu nhìn quanh, hỏng rồi, Na và Mi vẫn chưa đi học.
Bỗng từ đâu, Mi và Na hồng hộc chạy xuống, vẻ mặt ai nấy trông khó coi lắm. Bu không biết làm gì, vì xuống muộn là phải bị phạt.
- Sao giờ mới tới? - Bu hắng giọng, mặc dù không muốn.
Mi nhăn nhó đầy phẫn uất:
- Hội trưởng, có kẻ ở ngoài chèn chốt cửa phòng chúng tôi lại, chúng tôi phải cố gắng lắm mới ra ngoài được.
Bu tức giận nắm chặt tay, nhỏ quay xuống nhìn Ken, hắn đang ung dung mặt nghếch lên trời, không lẽ, chuyện này cũng là do hắn gây ra?
- Hội trưởng, Quy định của Học viện không chấp nhận bất cứ lí do nào hết, chưa kể lời của hai người đó có đúng hay không?
Giọng kiêu kì của một cô tiểu thư cất lên. Bu, Na và Mi nhìn xuống, thì ra là giọng của cô bạn tóc đỏ đã ngáng chân Bu làm Bu ngã. Quy định, lúc nào cũng là Quy định.
- Phải đó Hội trưởng, nếu không phạt thì lần sau sẽ chẳng ai sợ nữa đâu - ở dưới nhao nhao lên.
Bu xiết chặt tay, nhìn Mi và Na, lần này Bu không cứu hai người được nữa rồi. Nhưng Bu nhất định sẽ trả thù cho hai người.
- Chạy 10 vòng quanh đường chạy! - Bu ra lệnh, đó là hình phạt dành cho kẻ đi muộn.
Bu nói mà thấy lòng nhói đau, nhớ lại cảnh Na bị ngất, nhỏ đau lòng lắm. Na và Mi trố mắt nhìn Bu như không tin vào tai mình. Mi thở dài, rồi nói:
- Hội trưởng, sức khỏe của Na không tốt, cậu ấy không thể chạy được. Tôi sẽ chạy thay cả phần của Na.
Nói rồi, Mi chạy vọt đi, Na đứng ngẩn người một lúc, rồi nhỏ nói, giọng run run:
- Bu... Bu ác lắm...
Na đưa tay quệt nước mắt rồi chạy thẳng lên phòng.
Bu nghe tim mình nhói lên, nhỏ muốn chạy theo Na, nhưng... không thể... vì... nhỏ là Hội trưởng...
- Im lặng hết cho tôi! - nhỏ quát lên - giờ thì chạy 3 vòng quanh sân, ai không chạy đủ thì đừng trách!
Sau tiếng còi của Bu, lũ học viên bắt đầu chạy. Bu cũng chạy luôn.
Bu cố chạy đuổi theo Mi:
- Được mấy vòng rồi Mi? - Bu thì thầm.
- 2... vòng... hộc hộc....
- Mi, Bu xin lỗi...
- Không sao...
Mi vẫn chạy đều đều, nhỏ hiểu rằng Bu vì bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.
*Bốp*
Ai đó vỗ vai Bu, ra là Ken, hắn mỉm cười hỏi Bu:
- Làm Hội trưởng vui chứ? - hắn chạy song song với Bu.
- Đừng giả vờ vô tội! Không phải anh cho người đi chèn cửa phòng KTX của Na và Mi hay sao?
Ken bỗng thay đổi sắc mặt, Bu nghĩ Ken làm chuyện này? Ra vậy, trong mắt Bu, lúc nào Ken cũng là người xấu xa hết... Thì ra, nhỏ lúc nào cũng nghi ngờ Ken. Ken không nói gì, mặt lạnh băng, hắn chạy xẹt qua Bu...
Bu sững người. Sao hắn lại hành xử như vậy? Tại sao tự dưng hắn lại lạnh lùng như vậy với mình? Bu chợt thấy gì đó hụt hẫng. Mặc kệ hắn! Nhưng... người gây ra chuyện này... nếu không là hắn... thì là ai?
Chap 16:
Bu chạy đều đều với suy nghĩ miên man. Bỗng một lực đẩy khá mạnh lao đến Bu, nhỏ mất thăng bằng và ngã khuỵu xuống.
- Xin lỗi nhé! Bạn có sao không?
Bu ngước lên, một tên con trai có đôi mắt nâu thẫm đang nhìn Bu chăm chú. Bu xoa xoa cái đầu gối đang nhói đau, máu chảy ra đang dần loang lổ chiếc quần thể dục. Đau quá!
- Đau... - Bu muốn khóc quá, nhưng không được, là Hội trưởng, nhỏ phải mạnh mẽ lên.
- Để tôi đưa bạn xuống phòng y tế! Tôi tên là Han, nào, để tôi đỡ bạn dậy.
Lũ học viên vẫn đang chạy, lướt qua Bu mà chẳng ai tỏ ý thương hại.
- Thôi, tôi không sao, bạn chạy tiếp đi!
Bu định đứng lên, nhưng cái đầu gối đau buốt và sưng tấy khiến nhỏ một lần nữa khuỵu xuống, may mà còn bám được vào cánh tay Han, nếu không, nhỏ sẽ ngã lần nữa.
Han bất ngờ bế bổng Bu dậy, Bu cựa quậy, muốn thoát ra khỏi vòng tay Han.
- Bạn làm gì thế? Thả tôi xuống, tôi tự đi được! - Bu nói, nhỏ nhìn xung quanh, mọi người đều đang nhìn nhỏ với ánh mắt tò mò và soi mói.
Mặc kệ! Han như không nghe thấy lời nhỏ, cậu cứ bước thẳng đến phòng y tế.
- Bạn cần phải băng vết thương lại đã, nếu không, nó sẽ nhiễm trùng và có thể, bạn sẽ vĩnh viễn không đi được đâu!
Bu rùng mình vì câu nói đó,nhỏ liền im re.
Ở một góc khác, Ken đứng nhìn Han mang Bu đi, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả, khó chịu... "Con nhỏ đó làm sao thế nhỉ?", trong thâm tâm, cậu muốn chỉ mình mới được cái quyền bắt nạt Bu.....
Trong phòng y tế....
Cô y tá đã băng lại vết thương cho Bu, nhỏ thấy đỡ hơn rất nhiều. Han gãi đầu nói:
- Tôi xin lỗi nhé! Tôi không cố ý va vào người bạn.
Bu nở nụ cười tươi:
- Không sao! Mình biết mà ^___^
Ken đứng ngoài nhìn mà thấy ghét quá, con nhỏ đó lại dám cười với tên kia nữa chứ... cậu không hiểu sao lại đi theo đến đây... nhưng giờ thì bắt đầu thấy hối hận.
- Bạn nằm nghỉ đi! - Han cũng mỉm cười nói.
- Thôi, mình đỡ rồi, mà mấy giờ rồi nhỉ?
- 7 giờ kém 15
- Hả? - Bu la oai oái, đúng 7h là phải thổi còi báo hiệu giờ lên lớp, Học viện này rách việc thật đó, cái gì cũng ra hiệu lệnh bằng còi, chỉ khổ Bu thôi.
Bu luốn cuống xuống giường, xỏ lại giầy....
Bỗng...
- Ối!
Bu lại một lần nữa ngã xuống, nhỏ nghĩ mình vừa vấp phải cái gì đó. Han nhanh tay đỡ lấy Bu... lúc này, Bu đang nằm gọn trong lòng Han...
*Rầm*
Cánh cửa phòng bật mở... Ken bước vào, lạnh lùng giật tay Bu ra, kéo đi....
- Anh làm gì thế? Sao anh lại ở đây? - Bu hỏi một cách khó chịu, nhưng thực ra trong lòng nhỏ cảm thấy vui vui... hắn không còn giận nhỏ nữa...
Ken kéo Bu đi... đi mãi.. Han có thể qua mắt Bu, nhưng Ken đứng ngoài, nên trông thấy tất cả, Han đã Cố - ý làm Bu ngã.
Thả Bu xuống dưới khu KTX khối 10, Ken lạnh lùng nói:
- Lên thay quần áo đi.
Bu xoa xoa chân, ngước lên nhìn Ken, giọng trách móc:
- Anh quá đáng lắm! Anh làm tôi đau...
Ken hơi bối rối, nhưng rồi cậu quay mặt đi thẳng "Chết tiệt, sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó"... cậu thấy tim mình đập những nhịp không bình thường.
Bu lắc đầu khó hiểu, rồi cũng lê bước lên phòng.
- Ken... - giọng nói yếu ớt của Bu vang lên, nhưng nếu để ý kỹ thì trong đó có chút gian gian nữa.
Ken sững người, cô ta vừa gọi tên mình sao?
- Ken à...
- Gì? - Ken hỏi, vẻ khó chịu "sao cứ gọi tên mình thân mật như thế chứ?"
- Tôi.. không đi được... tôi đau chân lắm...
- Muốn gì? - Ken trừng mắt.
- Hay... anh cõng tôi lên đi! - nũng nịu.
- Không bao giờ! Cô tưởng tôi điên chắc...
- Anh định để tôi lết lên tầng 3 thật sao? - sắp khóc đến nơi.
- Aish... mệt cô quá đấy!
Ken quay lại.
- Lên đi! - ra lệnh.
Bu hí hửng leo lên lưng Ken. "Cho chết anh đi... dám trêu tôi hả? Ngoan ngoãn cõng chị lên tầng 3 nhé cưng"
Bu yên vị trên tấm lưng rắn chắc của Ken... nhưng sao.. nhỏ thấy.. lâng lâng thế này... phải, lần đầu được một tên con trai cõng... càm giác không bình thường chút nào hết.
Ken cũng chẳng hơi gì. Hai lọn tóc nâu của Bu xõa xuống vai Ken... cả hơi ấm của Bu nữa... hương thơm nhè nhẹ không phải do nước hoa... vòng tay mềm mại ôm lấy cổ Ken. Ken thấy... choáng váng!
Giữa bầu trời trong xanh với làn gió nhẹ.... có hai trái tim bắt đầu biết rung rinh...
Chap 17:
Đường chạy giờ đã vắng tanh, chỉ còn đọng lại tiếng chạy ngày một thưa dần của một cô gái... Mi vẫn chạy... miệng nhỏ lẩm bẩm:
- 13...14...
Tên MC đang đứng dựa gốc cây nhìn, nhiệm vụ của hắn là... đếm. Cảm thấy cô bé đã thấm mệt, với cả cũng sắp vào học rồi, hắn lắc đầu... Mi vẫn sải từng bước chân, mặc dù nhỏ thấy cơ thể mình sắp tan ra, tê tái...
- Được rồi đó cô gái, cô có thể thôi đi, ở đây không có ai ngoại trừ cô và tôi. Tôi không muốn bị muộn học chỉ để trông chừng cô đâu...
Tai Mi đã ù đi như không còn nghe thấy gì, mắt nhỏ hoa lên, giờ nhỏ chỉ biết có chạy, và chạy... nhỏ thở sắp không ra hơi nữa rồi.
Tin chẹp mồm, một cô gái bướng bỉnh!
- Tùy cô, tôi đi đây!
Tin nghĩ rằng có thể khi mình đi, cô gái sẽ bớt sợ mà dừng lại chăng? Cậu vẫn biết rằng, nếu có người thấy cậu tha cho cô bé thì cậu cũng sẽ gặp rắc rối, nhưng để cô gái đáng thương này chạy đủ 20 vòng thì cậu không nỡ. Tin đi rồi, Mi vẫn tiếp tục sải bước, đầu nhỏ vang lên những tiếng nói của Yan "làm bất cứ việc gì cũng không được bỏ cuộc, Mi biết chưa?"....
"Nhưng Yan à, Mi mệt quá... chắc Mi... phải dừng lại thôi..."
_ _ _
Trong phòng 666.
Lúc này chỉ có Kin trong phòng. Ken thì đã đi cùng Bu, còn Kun cũng chẳng biết đã chuồn đi đâu rồi. Lật tung đống chăn lên, cậu đang tìm thứ gì đó...
Không có!
Cậu lại tìm tiếp... cả trong đống sách vở, rồi trong nhà vệ sinh, tất cả đều không có. Trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ. Có thể, nó đã bị rơi trên đường chạy.
Mi cố sải bước nhưng chân nhỏ dường như tê liệt hoàn toàn, không, nhỏ không muốn bỏ cuộc...
Đôi bàn chân bé nhỏ dần khuỵu xuống... Mi chỉ là đang tưởng tượng đến... cái chết! Nếu chết, nhỏ sẽ gặp lại Yan chăng? Nhắm mắt, nhỏ phải nhắm mắt thôi... Nhưng chợt, mắt nhỏ trông thất vật gì đó sáng lấp lánh ngay cạnh mình, bên góc đường chạy. Cố gắng dụi mắt xem đó là thứ gì... Đôi tay Mi run run nắm lấy sợi dây chuyền, miệng nhỏ kêu những tiếng yếu ớt:
- Y..a..n...
Kin đi thẳng xuống đường chạy, trên vai đã khóac chiếc babô lệch bên, còn 10 phút nữa là vào học, phải nhanh chân một chút.
Đường chạy vắng tanh, chỉ có một bóng người đang nằm gục xuống. Kin khẽ nhíu mày... Nhỏ không phải thứ cậu cần tìm.
Kin tiếp tục cuộc tìm kiếm. Mục tiêu của cậu chỉ là chiếc dây chuyền bạc sáng lấp lánh mà thôi. Cậu đi lướt qua Mi một cách vô tình, không nhìn nhỏ lấy một lần. Mi đã ngất!
Chạy dọc đường chạy một lần nữa, Kin hiểu rằng, nó không có ở đây. Cậu thất vọng định quay trở lại lớp học. Bỗng, mắt cậu dừng lại ở Mi, hay nói đúng hơn là dừng lại ở vật đang phát sáng trong đôi bàn tay nhỏ. Kin cúi xuống, là chiếc dây chuyền cậu cần tìm sao? Kin đưa tay lấy lại chiếc giây chuyền, rồi... đứng dậy và đi tiếp, mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng rồi cậu dừng lại. Phải chăng cô gái này đã tìm chiếc giây chuyền giúp cậu, mặc dù chỉ là nhặt được một cách ngẫu nhiên? Và cậu thì không có thói quen mắc nợ ai bao giờ.
_ _ _
Trời đã dịu đi cái nắng. Trên tầng thượng của khu KTX, một bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc dài đen nhánh đang đứng nhìn xuống dưới sân. Mỗi lần gặp chuyện buồn, Na đều có thói quen đứng trên tầng thượng, nhỏ đang nghĩ đến Bu, là Bu sai, hay là nhỏ? Nhỏ có vẻ trầm tư, đôi mắt xanh lại buồn buồn. Dưới sân trường, chợt nhỏ nhìn thất Kun.
Đang đi bỗng Kun khựng lại, ngước lên. Cậu há hốc mồm thấy Na đang đứng trên nóc tầng 4 của khu KTX. Kinh ngạc! Hai ánh mắt chạm nhau, nhưng kì thực chỉ có Kun nhìn Na, chứ Na thì nhìn vào khoảng không nào đó vô định lắm, nhỏ chẳng để ý là có người đang nhìn mình.
"Tại sao cô ta lại ở trên đó? Không phải vì chuyện vừa nãy nên cô ta định... tự tử chứ? Không thể được". Vì đã là Hội trưởng một thời gian dài, hay phải giải quyết mấy vụ lộn xộn trong trường nên nhìn thấy cảnh này, Kun lại làm theo thói quen, phải giải quyết thôi, không thể để cô ta tự tử được.
Kun chạy thẳng lên tầng thượng. Tới nơi, cậu thấy Na vẫn đang đứng đó, và quay lưng về phía cậu. "May quá, cô ta chưa nhảy" Kun nhẹ nhàng tiến lại.
- Dừng lại đi!
Tiếng nói của Kun làm Na giật bắn mình, nhỏ quay lại. Kun nhìn thấy... nhỏ đang khóc...
- Lau nước mắt đi! - cậu đưa cho Na một chiếc khăn mùi soa.
Na nhận lấy, khẽ nói:
- Cảm ơn!!
- Không có gì, mau xuống thôi, sắp vào học rồi. Haiz.. mới thế mà đã định tự tử rồi sao?
Na tròn mắt nhìn Kun.
- Anh vừa nói... ai tự tử cơ?
- Là cô đó, không phải sao? Phải biết quý trọng cuộc sống của mình chứ, cô đúng thật là.
- Ha..ha..ha..ha..ha... ^____^
Tràng cười của Na vang lên, tiếng cười vỡ ra, lanh lảnh.
- Cô cười cái gì? - Kun nhíu mày.
- Haha... không có gì... ừ.. tôi không tự tử nữa đâu, anh có thể yên tâm rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh nhé, cảm ơn anh vì đã quan tâm tới tôi.
Kun bỗng chốc nóng ran mặt vì câu nói vừa rồi, sao thế nhỉ? Sao mình phải đỏ mặt chứ? Cậu vội quay đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm:
- Ai thèm quan tâm cô chứ? Tôi chỉ là thấy chết phải cứu thôi.
- Cái gì cơ? Tôi không nghe rõ lắm... Nè...
Kun quay bước đi thẳng, Na đuổi theo, khuôn miệng nhỏ xinh vẫn nở nụ cười tươi tắn:
- Hihi đợi tôi với nào...
Cả hai cùng bước xuống cầu thang, người đi trước cố gắng sải những bước dài, che giấu cảm xúc mất thăng bằng của mình, kẻ chạy sau tung tăng như con nít, và miệng thì cười thật tươi.
Chap 18:
Bu đang ở trong phòng KTX, chắc Na và Mi cũng đã thay quần áo và đi học rồi, nhỏ nghĩ. Chỉnh chang lại bộ đồng phục, Bu cầm lấy chìa khóa và đeo balô ra ngoài.
*Sầm*
Cánh cửa tự động đóng lại khiến Bu giật mình. Có lẽ nào....?
Bu khẽ kéo cửa, nhỏ chỉ tưởng là... gió đập vào. Nhưng... sao thế này? Cửa không mở được nữa!
Bu cố vặn tay nắm cửa, nhưng vô hiệu. Nhỏ hiểu rằng, có kẻ nào đó đã chốt cửa từ bên ngoài. Không được, nhỏ còn phải... tuýt còi, cái "nhiệm vụ" cao cả của nhỏ nữa chứ. Với lại nhỏ không thể đi học muộn được, như vậy thì sẽ bị phạt mất.
- Mở cửa ra.. làm ơn đi... có ai nghe thấy không?
Nhưng chẳng có ai đáp lại tiếng của nhỏ. Bây giờ nhỏ mới thực sự hiểu cho Mi và Na... điều này thật đáng sợ. Bu hoảng loạn tột độ. Tay chân đấm cửa uỳnh uỳnh...
- Mở cửa ra! Mở cửa ra!
"Không lẽ làm giống trong phim, lấy đà rồi lấy chân đạp thẳng vào cửa sao? Hay vận nội công làm cánh cửa tự bay ra nhỉ?" Nhỏ đang suy nghĩ cách để ra khỏi phòng, và chỉ nghĩ ra... mỗi hai cách đấy. Vận nội công trước vậy!
Nghĩ thế, nhỏ ngồi thụp xuống gần cửa, khoanh chân lại, bất đầu... vận công. Tay nhỏ bắt đầu khua khoắng lung tung (bắt chước trong phim), miệng hét:
- Ya... ịch tra... hãy xem ta đây...
*Bùng* (tiếng nhỏ tự kêu)
Ủa sao không mở được nhỉ? Lại xem nào... Nhỏ bắt đầu lại lần nữa, 1...2...3... bắn trưởng!
_ _ _
7h tròn.
*Tuýt*
Tiếng còi vang lên giữa sân trường. Ai nấy đều đã cắp sách vở vào lớp học.
Bu thở khó nhọc, nhỏ vẫn đang... ở trong phòng. Sau nhiều lần thử nghiệm như trong phim trưởng mà vẫn không thành công, nhỏ rút ra kết luận: phim trưởng thật điêu toa, chả có ai biết vận công hết, phim trưởng chỉ lừa trẻ con.. bla... bla... bla...
Bỗng nhỏ nghe thấy tiếng tuýt còi vang lên. "Mình có nghe nhầm không ta? Mình đâu có tuýt còi? Hỏng rồi, đến giờ học rồi "
Bu lập tức nghĩ đến phương án 2: Chạy lấy đà rồi đạp vào cửa. Tự mỉm cười khen mình thông minh, nhỏ bắt đầu lùi ra xa.
_ _ _
Vì cứ nghĩ là Bu đã thổi còi nên chẳng ai nghĩ Bu vẫn đang ở trong phòng và tất nhiên, chẳng có ai giúp nhỏ cả. Cả Ken và Kun, Kin đều đã vào lớp, Na cũng thế, nguyên là Na đã thay đồng phục và mang cặp trước rồi mới lên tầng thượng ngồi nên lúc xuống thì nhỏ chạy vào lớp luôn. Mi thì vẫn đang mê man trong phòng y tế. Vậy là mới chỉ vào học được hai ngày mà cả Na, Bu và Mi đều đã phải giáp mặt với phòng y tế mất rồi.
Lớp học của Na ở tầng thứ 2. Lớp rất rộng rãi và thoáng mát. Mỗi học viên ngồi một bàn riêng biệt. Các học viên há hốc mồm vừa kinh ngạc vừa sung sướng khi thấy trên mỗi chiếc bàn đó là một chiếc laptop mới cứng. Các học viên chọn chỗ ngồi cho mình. Na ngồi phía trong cùng, gần cửa sổ. "Ủa Bu và Mi đâu nhỉ?" Nhỏ nghĩ thầm, nhìn quanh quất, cố kiếm tìm hình bóng thân quen, nhưng tất nhiên, nhỏ không thấy, "có khi nào họ gặp chuyện không may không ta? Không. Chẳng phải vừa nãy Bu vẫn thổi còi đó sao?" Và nhỏ tự trấn an mình.
Nhưng giáo viên đã bước vào lớp. Một cô giáo trẻ với cặp kính cận gọng đen, trên người mặc bộ đồng phục dành cho giáo viên nữ trong trường: áo véc và váy màu đen. Trên tay cô cầm một xấp tài liệu. Na càng lúc càng thấy lo lắng hơn, nhỏ vẫn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra...
Cô giáo giới thiệu một lúc về bản thân rồi nói:
- Kể từ bây giờ, chiếc laptop trước mặt các em là của các em, mỗi khi lên lớp, các em chỉ việc mang theo laptop và sách giáo khoa, đó cũng là lí do vì sao trong phòng học không có bảng, thay cho chiếc bảng viết là chiếc bảng thông minh cảm ứng để nhận dữ liệu từ máy tính. Mọi thao tác đều thức hiện trên máy tính, các em không cần vở hay giấy bút, kể cả khi kiểm tra. Trong phòng có lắp camera nên các em hãy học hành cẩn thận. Bây giờ cô bắt đầu điểm danh.
Mở chiếc laptop trên bàn giáo viên, cô giáo bắt đầu đọc.
- An An..
- Có thưa cô.
- ........
_ _ _
Bu bắt đầu đếm:
1, 2, 3.... chạy....
Nhỏ nhắm tịt mắt lại, phó mặc số phận cho ông trời... nhỏ sẽ đẩy thật mạnh và cánh cửa sẽ bung ra...
Nhỏ chạy nhanh và đã lao gần đến cánh cửa.
- Oái! - nhỏ la lên.
Cánh cửa mở toang. Và nhỏ lao phụt ra ngoài. Nhỏ thích chí cười sằng sặc:
Tiếng nói như dội gáo nước lạnh vào đầu Bu. Nhỏ mở mắt dậy, tỉnh mộng. Là Ken! Vì Bu lao ra nhanh quá nên Ken không kịp phản ứng và Bu ngã lên người Ken.
Bu và Ken đứng dậy, phủi phủi quần áo. "Thảo nào mình thấy mềm mềm êm êm" Bu nghĩ.
- Mà anh đến đây làm gì? Anh thấy tôi siêu không? Tôi vừa tung trưởng đá bay cái cửa đó...
- Con nhỏ hâm hấp. Cô nghĩ cô tự mở được sao? Nếu không có tôi thì cô đừng hòng ra khỏi đây.
O___o - Thật hả?
- Chứ sao nữa. Ya.. cô xem, bẩn hết quần áo tôi rồi - Ken cố phủi phủi quần áo.
"Thảo nào mình không thấy đau gì hết á."
Bu đứng nghệt mặt:
- Mà sao anh biết tôi ở đây?
- Thì Na gọi điện cho tôi, bảo cô vẫn chưa vào lớp nên kêu tôi đi tìm giúp đó.
- Ra thế... Á... muộn học rồi... mình phải đi học thôi...
Bu vội ba chân bốn cẳng chạy một mạch xuống.
- Nè... cô... cô hay thật đó... không cảm ơn tôi được một câu hả? _ Ken thở hổn hển chạy theo sau - cô có biết là vì cô mà tôi phải khó nhọc xin thầy giáo cho ra ngoài không hả?