- Có chuyện gì thì nói luôn đi! _ bà Hiệu trưởng day day thái dương. Mệt mỏi, chuyện lúc chiều đã khiến cho bà mất kiềm chế rất nhiều.
Sa cố kìm nén nỗi uất ức và nói:
- Con muốn mẹ giúp con một việc!
- Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là.....
Câu nói chưa kịp phát ra thì đã bị Sasa chặn lại bằng một câu nói khiến bà Lisa sững sờ:
- Rốt cuộc thì mẹ có còn coi con là con của mẹ không? Chẳng nhẽ gọi người đẻ ra mình là mẹ cũng là sai hay sao? _ Sa cố gắng kìm giọng để mình không bật khóc.
Thấy thái độ bất thường của Sa, bà Lisa nhìn nhỏ trân trân, rồi sau đó cơ mặt bà giãn ra, thở dài nói:
- Ta rất mệt mỏi, nếu muốn tranh luận về chuyện này thì bây giờ không phải lúc _ bà cố tránh không dùng đến đại từ xưng hô để bớt khó xử.
- Không, con không đến để nói chuyện này, con muốn mẹ giúp con một chuyện, nếu mẹ còn coi con là con gái mẹ _ Sa nắm chặt bàn tay, nhìn mẹ mình với vẻ cương quyết.
Hiệu trưởng nhăn trán, dựa người vào chiếc ghế xoay, mệt mỏi nói:
- Thử nói xem! Nhưng ta không chắc mình có thể giúp được.
- Đơn giản thôi, mẹ hãy rút lại lệnh phạt đối với những người không thuộc nội quy học viện
- Tại sao?
- Vì trong số đó có con! _ Sa trả lời dứt khoát, không chút sợ sệt, có lẽ sự chán ghét thực tại đã khiến nhỏ chai sạn với cuộc sống, với tình thương, chỉ còn chút sĩ diện không muốn mất đi.
Bà Hiệu trưởng nhìn nhỏ như nhìn một... người ngoài hành tinh, rồi không nhịn được mà bật cười ha hả:
- Sao cơ? Thay đổi nội quy của Học viện chỉ vì một ai đó ư? Hoang đường! Hãy nên quên chuyện này đi và thực hiện theo đúng quy định, hình phạt là bình đẳng đối với mọi người.
Tiếng cười của bà Lisa như một sự chế giễu khiến một đứa sĩ diện như Sa bị tổn thương rất nhiều, tổn thương vì chính người đã sinh ra mình. Nó giống như sĩ diện bị người khác vo viên lại rồi ném xuống sọt rác vậy. Bị tạt gáo nước lạnh, Sa vẫn giữ bình tĩnh mặc dù trong lòng nhỏ đang bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, nhỏ gằn từng chữ:
- Tôi hỏi lại một lần nữa. Rốt cuộc mẹ có đồng ý hay không???
Từ cách xưng hô "mẹ - con" giờ đã chuyển sang thành "mẹ- tôi" khiến cho Hiệu trưởng cũng có chút giật mình. Nhưng là một Hiệu trưởng của cả một học viện này, bà không thể vì con mình mà làm trái với quy định được, như thế là sai lầm.
- Ta đã nói rồi, Không - là - không!!! _ bà nói chắc nịch.
Nét thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Sa, nhỏ chỉ buông lại một câu:
- Được! Rồi mẹ sẽ phải hối hận.
Nói rồi nhỏ xoay ngưới chạy đi, cố kìm nén cho nước mắt ngừng rơi, vì ức, vì buồn, vì bao thứ kìm nén.... Nhìn theo bóng Sa đi ra bà Lisa chỉ biết thở dài, nó vẫn là một đứa con, và một đứa con thì chẳng bao giờ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của một người mẹ.
- Sa..sa.... _ tiếng gọi dịu dàng thoát ra nơi cổ họng nhưng Sa không nghe thấy, hay chính bà đã không để nó có thể nghe thấy.
Sa cứ chạy, từng bước chạy nặng nề dai dẳng, chạy như đó là một cách để trốn thoát thực tại. Nhỏ đã chuẩn bị sẵn tình thế này rồi, đây là lúc để kết thúc tất cả, vì với nhỏ như vậy đã là quá đủ....
.
.
.
- Con biết rằng có thể mẹ sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến những gì con nói nhưng lần này con vẫn quyết định nói ra dù chỉ một lần, một lần cuối cùng trong đời!
Tiếng nói từ chiếc micaro trong Hội trường phát ra thu hút sự chú ý của mọi học viên trong Học viện đang ngồi trong KTX. Một vài tiếng bàn tán cất lên cùng với đôi tai đang nghe ngóng động tĩnh từ phía Hội trường:
- Đó chẳng phải là giọng Sasa sao? Ôi cái giọng chua loét đó thì có thể lẫn vào đâu được.
- Nói bậy, Sa là con Hiệu trưởng, nói thế có nghĩa là nó đang nói với Hiệu trưởng hay sao?
- Không biết! Xuống xem thế nào đi!
Và thế là từ mọi căn KTX, các học viên đổ dồn xuống dưới Hội trường với nhiều sắc thái tâm trạng khác nhau, kẻ tò mò, người ngạc nhiên, kẻ thì hả hê thích thú...
Tại phòng 333, Na vừa kể cho Bu biết mọi chuyện diễn ra trong bể bơi. Bu chưa hết sốc thì bây giờ lại còn bị tiếng động bên ngoài làm xáo trộn đầu óc. Phải đi xem sao mới được. Trách nhiệm của một Hội trưởng không cho phép nhỏ lơ là dù chỉ một phút.
- Na còn mệt thì nghỉ đi, Bu phải đi xem thế nào đây!
Nói rồi Bu đắp lại cái chăn trên người Na và vội vàng chạy đi.
- Cẩn thận nhé Bu! _ Na nói với theo bằng giọng lo lắng, không hiểu sao nhỏ cứ có linh cảm chẳng lành.
_ _ _
Hội trường bây giờ đã đầy chật học sinh, và Sa đứng kia, trên cái sân khấu, cô độc nhưng có chút gì đó liều lĩnh. Ánh mắt nhìn vô định, phải chăng nhỏ đang tìm kiếm bóng dáng của một người mẹ, một lần thôi nhỏ muốn mẹ mình vứt bỏ vỏ bọc của một Hiệu trưởng để bước đến đây, phía dưới khán đài này và... lắng nghe nhỏ.
- Hiệu trưởng, Sasa đang ở trong Hội trường đó ạ! _ Tin nói với giọng ái ngại.
- ......
- Tôi nghĩ Hiệu trưởng nên xuống đó....
- Thôi đi! Tôi tự biết phải làm gì.
- Vậy.... thôi... Tôi xin phép! _ nói rồi Tin bước ra, nhưng biêt ý không đóng cửa lại, để mọi âm thanh từ Hội trường có thể lọt đến tai Hiệu trưởng.
Tin đi rồi, bà Lisa vẫn ngồi đó. Khuôn mặt lạnh băng che giấu tâm trạng rối bời như lửa đốt. Lúc đó thì tiếng loa lại tiếp tục phát ra.
- Mẹ! Con biết mẹ có thể nghe được những lời con sắp nói. Nhưng cái con muốn không phải là mẹ chỉ nghe, dù như thế đã là may mắn, mà mẹ phải cảm nhận được nó.
Phía dưới đám học viên đã nhao nhao lên, có người còn giơ máy ảnh ra chụp để mai đưa lên tập san của Học viện.
- Ken! Sa làm sao vậy? _ Bu thở hồng hộc và hỏi Ken, hắn cũng vừa lao ra đến đây.
- Tôi đâu biết đâu! _ Ken lơ đãng, có chút nóng giận.
- Mẹ hãy nghe đây! Suốt mười mấy năm, kể từ khi con sinh ra, mẹ là người con kính trọng nhưng cũng là người con... ghét nhất. Mẹ luôn dạy con phải thế này, phải thế kia, mẹ luôn nghiêm khắc với con, mỗi lần con phạm sai lầm mẹ luôn phạt con rất nặng. Nhưng vô tình, những trận đòn roi, những lần mẹ trói con lại rồi đánh, những cái tát của mẹ đã làm con tổn thương rất nhiều, đến nỗi con chai sạn và phát chán đối với chúng, và chính vì thế mà chúng trở nên vô tác dụng mẹ à và không những thế, nó còn phản tác dụng. Bây giờ, khi mới chỉ vào học cái học viện nhàm chán này, con lại càng phát hiện ra mẹ cũng nhàm chán không kém nó. Suốt ngày Hiệu trưởng Hiệu trưởng Hiệu trưởng.... con phát ngấy!!! Mẹ luôn nói con phải trở nên thế này thế kia, bắt con phải học thuộc những lí lẽ phi thực tế của mẹ, nhưng đã bao giờ mẹ nghĩ đến cảm xúc, mong muốn và suy nghĩ của con chưa? Thứ con cần không phải chỉ là một cọc tiền vứt vào mặt, không phải chỉ là một ngôi nhà, một tổ ấm đơn độc. Mẹ đã bao giờ lắng nghe con? Mẹ đã bao giờ nói chuyện với con mà không nói đến những phép tắc của mẹ? Lúc nào cũng là luật lệ, luật lệ, và luật lệ. Mẹ à, con không cần những thứ đó, con - không - cần!!!! Mẹ đã bao giờ mua cho con những món đồ chơi con thích? Mẹ đã bao giờ hỏi xem con thích loại thức ăn gì? Mẹ đã bao giờ nói với con rằng: Mẹ yêu con? Chưa, chưa bao giờ!!!
Sa nói như muốn xả hết mọi uất ức dồn nén trong lòng, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra trên gò má. Nhỏ đâu biết rằng, trong phòng Giám hiệu, có một người mẹ còn đau hơn cả nhỏ?
- Sa, bình tĩnh lại đi em! _ đứng ở dưới, Ken lo lắng nói, chỉ muốn lao đến và lôi nhỏ xuống.
Ánh mắt Sa dừng lại trên người Ken, nhỏ bật cười rồi nói:
- À! Còn cả anh nữa! Tôi muốn nói với anh một điều: Tôi ghét anh! Anh có biết vì sao không? Vì từ nhỏ đến lớn, mẹ luônn thiên vị anh, vì anh là con trai ư? Tôi không biết. Nhưng sự thật là mẹ luôn yêu anh hơn tôi.
- Đó là vì anh Ken ngoan ngoãn, nghiêm túc, học giỏi và gương mẫu hơn cậu! _ chưa để Ken trả lời, lũ học viên đã nhao nhao cả lên.
Thấy thế Bu liền đưa mắt lườm những kẻ vừa nói, ra hiệu cho bọn chúng im lặng, chớ có đổ thêm dầu vào lửa.
- Hahahahaha _ Sa bắt đầu cười như điên dại _ đó, anh thấy chưa? Ngay cả lũ học viên ngu ngốc ở đây cũng ghét tôi hơn anh. Anh luôn hơn tôi về mọi mặt, và đó cũng là lí do mà tôi ghét anh. Anh đã biết cảm giác bị mọi người lôi ra so sánh, mà trong đó mình luôn là người xấu, như thế nào chưa? Chắc là chưa, anh hoàn hảo thế cơ mà!
Nghe những lời đó, Ken bỗng thấy cổ họng mình nghẹn lại, xót xa. Tại sao đứa em gái của hắn lại trở nên như thế này?
Sa bất chợt rút ra một con dao trong túi áo, nhỏ đưa con dao gần cổ tay mình, cười như điên như dại.
- Á... á... á... á... á.... _cả hội trường hét ầm lên, mặt ai nấy đều hiện lên chữ hoảng loạn.
Qua chiếc máy tính chiếu lên hình ảnh trong Hội trường qua chiếc camera thu được, bà Lisa thực sự vô cùng lo sợ, tay bà run run, trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Dường như bà cũng đang cố kìm nén nỗi đau nào đó. Tim bà thắt lại, từng cơn, từng cơn cuộn lên khiến bà muốn nghẹt thở. Cơn đau càng quặn lên hơn khi đứa con gái của bà đưa chiếc dao kề sát cổ tay, chỉ một chút nữa thôi, nó sẽ... Cố kiềm chế cơn đau, bà cố gắng đứng dậy, bởi bà biết nếu bà đến đó, con gái bà sẽ dừng ngay hành động ngu ngốc đó lại.
...Rầm...
Người bà đổ gập xuống, mọi trọng lượng cơ thể dường như không còn nữa....
- Sasa, đừng làm bậy, em mau bỏ con dao đó xuống! _ Ken bình tĩnh nói mặc dù chính hắn cũng vô cùng hoảng loạn, rối bời.
- Phải đó Sa, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, đừng làm điều gì dại dột vì khi đó cậu sẽ không còn có thể hối hận nữa đâu _ vừa nói Bu vừa từ từ tiến lên với hi vọng có thể lấy được con dao từ tay Sa, vì nhỏ biết Sa sẽ không bỏ con dao đó xuống.
- Đừng đến đây! _ vừa nói, Sa vừa dí con dao mạnh hơn và máu bắt đầu rỉ ra.
Sa đưa mắt xuống phía dưới, mẹ nhỏ vẫn chưa đến, nhỏ cười, một nụ cười chua xót.
- Bu! Cô hãy kéo dài thời gian đi! Tôi và Kun sẽ đi vòng ra đằng sau để khống chế Sa, nhờ cô cả đấy! _ Ken quay sang nói với Bu.
- Được rồi!_ Bu gật đầu mặc dù nhỏ cũng chưa biết cách giải quyết như thế nào.
(Chú thích thêm là bộ ba Teo, Dark, Chen cùng với Kin, Mi đang ngủ như chết trong phòng y tế (_ _!) )
Tình thế nguy cấp, đám học viên trở nên huyên náo, mấy ông giám thị và bảo vệ cũng đã có mặt nhưng đều bất lực vì nếu chỉ cần "manh động" là Sa cũng "manh động" theo.
Chợt Bu nảy ra một ý, không biết có được không nhưng nhỏ vẫn sẽ thử.
- Sa! Không phải cậu rất ghét tôi sao? Chỉ cần cậu bỏ dao xuống thì cậu nói gì tôi cũng nghe.
Sa sững lại, không biết nhỏ nghĩ gì, một hồi sau mới nở nụ cười và nói:
- Được! Vậy cô lại đây!
Trước bao nhiêu con mắt của tất cả học viên trong học viện, Bu bình tĩnh bước từng bước lên trên khán đài, nơi Sa đang đứng đó. Sa quan sát từng chuyển động của Bu, khi Bu đã đến gần, Sa mới nở nụ cười, nói:
- Có phải chỉ cần tôi bỏ dao xuống thì cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi?
Sự thật là Sa không tin Bu có thể làm như vậy, nhỏ chỉ đang thử mà thôi "Tôi sẽ lật lớp mặt nạ của cô ra! Đồ giả tạo!"
- Ừm! _ gật đầu chắc nịch.
- Được, xem cô có thể làm những gì. Quỳ xuống!
- Ồ!!!!! _ tất cả đám học viên che miệng mà thốt lên những tiếng ngạc nhiên. Nhưng kìa, Bu đã từ từ quỳ xuống, đầu gối đã bắt đầu chạm đất.
- Cô.... _ Sa ngạc nhiên thốt lên, nhưng rất nhanh, nhỏ lại lấy lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt.
- Tôi sẽ tát cô 100 cái, đồng ý chứ? _ Sa nở nụ cười đầy tà mị.
100 cái tát ư? Nó chắc chắn sẽ khônh dễ chịu đựng, đặc biệt là với một đứa con gái như Bu. 100 cái tát, vậy thì còn gì là mặt nữa chứ, xem nào, nó sẽ đỏ, rát, và sưng lên nữa. Nhưng 100 cái tát để đánh đổi cả mạng sống cho ai đó, liệu có nên không?
- Được! _ Bu gật đầu, tuy trong lòng nhỏ đang rất sợ. Nhưng Sa vẫn đang cầm con dao ở tay, vì thế không thể, không thể hấp tấp được, với lại, Ken và Kun nhất định đến kịp lúc.
Trong khi đó, Kun và Ken đang đi vòng ra đằng sau khu Hội trường, vì Hội trường có một cái cửa phụ, đằng sau khán đài.
- Trời ơi, cửa khóa, làm sao bây giờ?
Ken có phần bực bội và thất vọng, hắn quên không nghĩ đến khả năng này.
- Ay ya, thật bực quá đi! Cậu cứ ở đây để tôi quay lại chỗ bảo vệ lấy chìa khóa.
Vừa nói, Kun vừa vội vàng vòng lại vào sau Hội trường tìm bác bảo vệ. Còn lại Ken đứng đó, lòng như lửa đốt, sao hắn có thể bất cẩn như vậy, đành phải trông mong vào Bu, vì dù sao nhỏ cũng đang cầm chân Sa, em gái hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Đang vò đầu bứt tai thì có tiếng chuông điện thoại, hắn liền vội vàng nghe máy.
- Alô, mày đang ở đâu đấy hả Tin?
- Anh Ken, anh phải thật bình tĩnh...
- Có gì nói nhanh đi! _ Ken gắt.
- Mẹ anh... vừa bị ngất, bệnh tim tái phát nhưng em đã đưa bà ấy xuống phòng y tế rồi,hiện bà ấy vẫn hôn mê nhưng đã qua cơn nguy hiểm, ở đó sao rồi anh?
Thật khó có thể diễn tả hết tâm trạng của Ken lúc này, nó như có một tảng đá rơi xuống và đè chặt lên người hắn, hắn nghẹt thở, hắn đau... Hắn chỉ còn biết run giọng:
- Cậu hãy chăm sóc mẹ tôi cẩn thận!
Nói rồi hắn cúp máy, đầu óc hắn thật sự vô cùng rối bời, hôm nay thật là một ngày quái quỉ gì không biết, tại sao mọi chuyện lại xảy ra một cách quá đột ngột, một tên con trai như hắn cũng khó mà chấp nhận được, nhưng ngay lúc này đây hắn phải bình tĩnh, thật sự bình tĩnh.... Hắn biết rằng trong tình trạng bây giờ thì hắn cần cứu em gái trước...
- Nunu, lên đây! _ Sa quay xuống phía dưới hội trường và chỉ vào Nu.
Nu vốn là một cô gái thông minh và xảo quyệt, và nhỏ hiểu Sa đang gọi nhỏ lên để làm gì, đơn giản là Sa còn "bận" cầm dao, và người thực hiện trò chơi này sẽ là Nu.
- Bạn tốt! Bắt đầu đi!
Sau sự ra hiện của Sa, tức thì một cái tát giáng thẳng xuống một bên má Bu..
...Chát...
Tiếng động phát ra đanh thép đủ để hiểu cái tát mạnh như thế nào. Bu ngã xuống nền đất lạnh, má đau buốt, đỏ ửng in hằn năm ngón tay.
- Ngồi dậy! _ Sa ra lệnh _ sao? Vui chứ, mới có một phát tát mà đã không chịu nổi à?
Bu ngồi dậy, nói đúng hơn là quỳ, quỳ trước mặt bọn chúng.
- Dừng lại đi! _ tiếng nói phát ra từ một người, đó là Han.
Nhìn thấy cảnh Bu bị bọn người đó đánh, cậu thật sự không thể chịu đựng được, không riêng gì Han, bất cứ ai cũng thế thôi, nhìn thấy cảnh đó không ai là không động lòng, chỉ có những con người tàn nhẫn mới có thể ra tay mạnh như vậy. Han tuy là một người khá dịu dàng nhưng khi cậu đã tức giận thì cũng vô cùng đáng sợ, lúc đó cậu sẽ chẳng khác gì Ken, hai con mắt sáng rực, và tóc thì.. dựng đứng cả lên.
Sa lia ánh mắt xuống nhìn Han, nói bằng giọng lạnh lùng và tàn nhẫn:
- Nếu anh dám xông lên đây, tôi sẽ chết! _ vừa nói nhỏ vừa dí con dao vào tay mình, máu lại tiếp tục rỉ ra. Nhưng nhỏ không thấy đau, vì nỗi đau trong lòng đã che lấp tất cả.
- Cô nghĩ mình là ai? Cô chết thì tôi cũng chẳng quan tâm!
Nói rồi, Han rảo bước tiến lên trên.
- Han, đừng làm bậy, đứng im ở đó đi! _ Bu dùng hết sức mà hét lên. Nhỏ biết rằng Sa là người đã nói là sẽ làm, nhỏ có thể làm tất cả mọi thứ nhỏ muốn,...
- Nhưng....
- Nếu anh còn tiến lên, thì sau này chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa! Nếu Sa chết, anh nghĩ em có thể sống tiếp mà không bị lương tâm dày vò hay sao? Anh yên tâm, em không sao đâu...
Những lời đó của Bu khiến Han phải suy nghĩ rất nhiều, nhưng cậu vẫn vô cùng phân vân, có nên hay không nên? Thế nào mới đúng đây?
- Thôi cái trò sến súa đó đi được rồi đấy! _ Sa cười nói _ Nu, tiếp tục đi.
Nu cũng mỉm cười nham hiểm rồi nhỏ từ từ nâng cằm Bu lên. Bu nhìn lại bằng ánh mắt vô hồn, nhưng không hề sợ sệt...
...Chát...
Bu thấy má mình rát bỏng.
...Chát...
Bên má còn lại cũng chịu chung số phận, cái tát mạnh đến nỗi khóe miệng cũng đã rỉ máu.
...Chát...
Buốt, buốt quá, thật sự là rất đau, tưởng chừng như không thể chịu nổi nữa, cái đau vượt mọi sức tưởng tượng. Bu cố gắng không để bật khóc, tay nhỏ bám chặt vào gấu váy, run run.
"Tại sao cậu lại lì lợm như vậy? Tính mạng của tôi quan trọng với cậu thật sao? Không, cậu là đồ giả dối, tôi không thể tin cậu..." _ theo dõi từng cái tát giáng xuống mặt Bu, Sa cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Nu càng đánh càng "hăng", nhỏ là đứa nhẫn tâm nhất trong ba nhỏ Sa, Nu, Li. Bên dưới các học viên cũng hoang mang không kém, những tiếng xì xào bỗng ngưng bặt, ai nấy đều dán vào cô hội trưởng nhỏ bé đang yên lặng hứng chịu từng phát tát.
...Chát...
Một bên má bật máu cho dấu tay hằn quá mạnh.
...Chát...
Đầu óc Bu như tê dại đi, chưa bao giờ nhỏ cảm nhận rõ ràng cái đau đến thế này. Trong tâm trí nhỏ thật sự mong một người, một người sẽ đến cứu nhỏ, để nhỏ không phải chịu đựng nỗi đau thể xác như thế này.
...Chát...
Bây giờ thì nhỏ hoàn toàn tê dại, các tri giác như đã tê liệt, không còn cảm thấy gì nữa, chỉ là cảm giác tê tê ở hai bên má, khi cái đau đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
"Bu, em phải cố lên, anh sẽ nghĩ cách cứu em!" _ Han nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào da thịt đau nhói. Sau đó, cậu cũng chạy về đằng sau, theo Kun.
- Chìa khóa đây! Mau mở cửa đi! _ Kun hớt hơ hớt hải đưa chìa khóa cho Ken, Ken bật dậy như thấy vàng, hắn cầm cái chìa khóa mở thật nhanh.
Tạch.
Vậy là cánh cửa đã mở ra, chỉ còn cách một tấm rèm nữa là có thể tóm được Sa. Hắn hít một hơi, nhìn Kun và Han.
- Phải nhanh lên, Bu sắp không chịu nổi nữa rồi! _ Han sốt ruột nói.
- Ừm. Bây giờ chúng ta sẽ bất ngờ xông vào đánh úp luôn _ Kun hào hứng.
- Ax đồ ngốc, phải khống chế Sa, đánh úp cái gì chứ _ Ken nói.
- Ken và Kun, hai cậu khống chế Sa, tôi sẽ ra cứu Bu.
Nói rồi, Han tiến về bên cánh gà bên trái, nơi Bu đang bị "tra tấn". Ken nhìn theo bằng đôi mắt ảm đạm, có cái gì đó như vỡ vụn bên trong.
- Đi thôi, còn nhìn cái gì nữa? _ Kun kéo Ken đi về phía cánh gà bên phải.
Bên ngoài, Nu vẫn kiên nhẫn giáng từng phát tát không thương tiếc, tiếng động phát ra chỉ còn là những tiếng "chát... chát.." không ngừng nghỉ.
- Nu... _ Sa ngập ngừng nói.
- Sao? _ Nu hỏi trong khi bàn tay vẫn không ngừng giáng xuống @~@
- ...... thôi... không có gì... _ Sa lại tiếp tục ngập ngừng. Nu lại tiếp tục, và bây giờ thì Sa không còn dám nhìn nữa mà nhỏ phải quay mặt đi nơi khác.
Bỗng từ phía sau, Kun, Ken, và cả Han bất ngờ xông ra.
Sa còn chưa kịp quay lại đằng sau thì đã bị Ken cầm chặt hai tay, con dao rơi xuống đất, để cho chắc ăn Kun còn kiếm được sợi dây thừng trói chặt tay Sa lại để nhỏ này không manh động được nữa. =.=
Nu cũng bị bất ngờ và dừng hành động lại, Han xông đến chỗ Bu, và Nu cũng không phản ứng gì, đầu trò là Sa đã "bị bắt" rồi còn đâu.
"Mình biết là hắn sẽ cứu mình mà!" _ Bu cảm thấy vui mặc dù nhỏ đang rất mệt và gần như kiệt sức. Nhưng khi nhỏ mở mắt ra... Không phải hắn. Là Han!
- Bu, em sao rồi? Đau lắm không? (ông này hỏi thừa)
- Em... không sao...
Chỉ kịp nói xong câu đó, Bu lả dần, lả dần rồi nằm gọn trong vòng tay Han.
- Cố lên em, anh sẽ đưa em xuống phòng y tế.
Han sốt ruột bế bổng Bu lên và bước đi trong sự kinh ngạc của bao nhiêu học viên ở dưới. Tại mấy anh chàng này hành động nhanh quá khiến ai nấy đều phải.. đứng tim!
"Vậy là đã có người đưa cô ấy đi...." _ Ken đưa mắt nhìn theo, đôi mắt trở về nét cô đơn lạnh lẽo và nghiêm nghị.
- Thả ra! _ Sa hét lên.
Nhỏ liên tục vùng vẫy, nhưng vì hai cổ tay bị trói nên nhỏ không làm gì được. Trong cơn điên loạn, nhỏ cố cắn thật mạnh vào cánh tay Ken khiến nó bật máu.
Ken đưa đôi mắt xót xa nhìn em gái. Nó là em gái hắn, và nó... ghét hắn.
- Em thật sự ghét anh như vậy sao? _ hắn hỏi, đôi mắt vô hồn.
- Hahaha... phải, tôi ghét anh, tôi ghét anh, tôi ghét anhhhhhhhhhh.... _ Sa cố hết sức gào lên, nhỏ muốn gào thật to, để cả thế giới này hiểu tâm trạng nhỏ. Anh trai nhỏ cũng chỉ vì con nhỏ kia nên mới khống chế nhỏ, đúng không?
- Được, nếu em muốn!
Ken cúi xuống nhặt con dao dưới đất lên. Một vết cứa ngọt và sắc... Máu chảy ra... Trong đầu hắn chỉ còn đọng lại từng hình ảnh thật rõ nét... Người con gái hắn thích được người khác mang đi, không phải hắn, mẹ hắn ngất đi, nguyên nhân sâu xa cũng vì hắn, vì theo Sa thì do mẹ hắn luôn thiên vị hắn, em gái hắn ghét hắn. Hắn thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Không phải hắn yếu đuối đến mức dùng cái chết để trốn tránh, mà đơn giản là nếu hắn chết có thể mang lại niềm vui cho em gái hắn, thì hắn sẵn sàng.
- Sa, em phải nhớ lấy một điều, anh yêu em, vì em là em gái của anh... _ Ken nói, và rồi hắn từ từ ngả xuống nền đất lạnh ngắt.
.
.
.
- Kennnnnnnn!!!!!! Ken chết rồi! Aaaaaaaaaa.....
Lũ học viên thực sự bị chấn động mạnh, hoảng sợ chạy tán loạn, nhiều học viên cũng xúm xít lại chỗ Ken, lo lắng và không ai bảo ai đều gấp rút đưa Ken vào phòng y tế.
Sa sững người. Sự việc xảy ra trước mắt đã nhòa đi bởi từng giọt lệ nóng hổi, nhỏ khuỵ chân xuống, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn theo bóng dáng người anh ruột thịt đang được đám học viên đưa ra ngoài.
Chap 45:
Phòng y tế của học viện liên tiếp nhận các bệnh nhân trong tình trạng khác nhau. Đầu tiên là cô bé bị gãy xương, tiếp đến là cô hiệu trưởng với căn bệnh tim tái phát, sau đó là một cô bé ngất đi do mất sức, và bây giờ là một cậu trai trong tình trạng nguy hiểm hơn cả, máu vẫn đang chảy ra nơi cổ tay rắn chắc. Các bác sĩ đang hoang mang tột độ. Cái học viện cứ như là có ma ám hay sao ý. Chưa kịp xong người này thì người khác đã vào rồi.
Những người đang "nghỉ" trong phòng y tế cũng ngạc nhiên không kém, đặc biệt là Mimi. Thất Han bế Bu vào nhỏ sốt sắng hỏi loạn lên:
- Bu làm sao thế? Sao má lại đỏ lên thế kia? Ai làm gì nó vậy hả?
- Em yên lặng một chút được không? Anh cũng đang đau đầu đây.
Một lúc sau thì lũ học viên lại "khiêng" Ken vào khiến ai nấy tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kin chạy tới giúp một tay, tuy lo lắng nhưnng hắn không hỏi vì biết rằng bây giờ không phải lúc.
- Được rồi! Ra ngoài hết cả đi! _ mấy ông bà bác sĩ gắt lên. Lũ học viên cũng chạy tóe khói ra ngoài.
- Còn mấy cô cậu không mau ra đi! _ ông bác sĩ nổi quạu với Kin, Kun, Han, Tin và ba đàn em của Mi là Chen, Dark, Teo.
Sau đó thì những người kể trên bị đá tung ra khỏi phòng kèm theo tiếng đóng sầm cửa phòng y tế.
Bên trong phòng y tế được chia làm hai phòng nhỏ, một phòng nghỉ và một phòng "cấp cứu" nên trong tình trạng này thì Ken là người duy nhất đang được cấp cứu. Số hắn cũng may lắm cơ, cắt tay thế nào mà lại chừa cái động mạch ra, nhưng mất máu khá nhiều, bây giờ các bác sĩ đang phải cầm máu và truyền dịch cho hắn.
Ở bên ngoài cả lũ học viên đang chờ dài cổ, ai cũng lo lắng và sốt ruột, đi đi lại lại bên ngoài. Tao, Dark, Chen tuy chả hiểu gì nhưng vẫn im lặng vì bây giờ im lặng là thượng sách. Han ngồi buồn ở ghế còn Kun và Kin thì thi nhau cụng đầu vào tường.
- Ken, Bu, hai người không thể chết được... _ Kun lẩm bẩm
- Đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu _ Kin gắt.
- Mày không biết đâu, lúc Ken cứa con dao vào tay máu chảy ra nhiều lắm.
- Mày im ngay đi! _ Kin phát cáu lên. Hắn không muốn nghe những điều như thế nữa. Hắn sợ đó là sự thật, như vậy thì hắn phải làm thế nào? Không, bạn hắn không thể chết được.
- Anh tôi đâu? Tôi muốn gặp anh tôi. Mau mở cửa ra! _ Sa như điên loạn chạy đến đập cửa phòng y tế, hồi nãy nhỏ cũng điên loạn như thế mà cắn đứt... cái dây thừng.
- Sa, bình tĩnh lại đi! _ lũ học viên và đặc biệt là các thánh trong Hội học sinh thấy vậy đã khuyên bảo nhiệt tình và giữ chân tay Sa lại, ấn nhỏ ngồi xuống ghế.
- Huhuhu.... _ bây giờ thì nhỏ bật khóc nức nở.
Teo nhân cơ hội đẩy hết lũ học viên xung quanh ra và ôm lấy Sa, dỗ dành:
- Không sao đâu, không sao đâu...
Nhưng lúc đó tất cả đều mang tâm trạng ảm đạm nên chẳng ai để ý đến hành động kỳ quặc của hắn. Tin đang phân vân không biết có nên nói cho Sa biết rằng mẹ nhỏ vừa ngất đi không, nhưng nói ra lúc này thì cũng chỉ làm mọi chuyện thêm rối hơn mà thôi. Thế là hắn đành im lặng cúi đầu.
Còn bà Lisa vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, cả Bu cũng thế, cả hai đều đang được mấy chị y tá chăm sóc tận tình.
_ _ _
Tối hôm đó tất cả lũ học viên quyết tâm nhịn ăn uống, ngủ nghê mà cứ đòi đứng trước cửa phòng y tế chờ kết quả, muốn đuổi đi cũng không được, đuổi đi hết sao được cả nghìn con người cơ chứ, mấy ông bảo vệ cũng lắc đầu với nhau.
Sáng hôm sau, trước cửa phòng y tế la liệt người... ngủ. Cả một khoảng sân rộng mà cả lũ học viên nằm ngổn ngang cả lên nhau.
Bà Lisa bước ra từ phòng y tế, ngạc nhiên hết mức có thể khi nhìn thấy cảnh tượng này.
- E... hèm... _ bà khẽ hắng giọng.
Vài đứa học viên tai thính nghe thấy thì bật dậy, lập tức những đứa khác cũng dậy theo. Chỉ một lúc sau cả lũ học viên đã đứng ngay ngắn xếp hàng, có điều là không mặc đồng phục, mà đứa thì quần đùi áo ba lỗ, đứa thì quần ngố áo phông,... đứng nghiêm túc chào.
- Hiệu trưởng, mấy người trong đó sao rồi ạ? _ Kun lên tiếng, lập tức cả lũ cũng nhao nhao lên
- Không sao rồi! _ bà nhẹ nhàng nói.
- Thật không ạ? Ôi hạnh phúc quá.
- Yeah! May quá đi!
- Anh em bùng học đi liên hoan đê!!!!
Cả lũ nhao nhao lên sung sướng ôm chầm lấy nhau mà hôn hít. Nhìn cảnh đó Hiệu trưởng cũng muốn phì cười.
- E hèm... _ bà khẽ hắng giọng.
Lũ học viên liền im bặt. Trông sắc mặt của Hiệu trưởng hôm nay không tốt. Nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ dịu dàng hơn thường ngày, không còn là một con người nghiêm nghị đến mức đáng sợ như trước nữa. Cũng phải, chuyện hôm qua đã khiến Hiệu trưởng nhận ra nhiều điều... Và không chỉ có bà, mà tất cả mọi người trong học viện Milky Way cũng tự rút ra cho mình những bài học riêng, những bài học về cuộc sống mà không có trường lớp nào dạy, nếu có thì đó cũng chỉ có thể là "trường đời".
Tin cũng lên tiếng hỏi thăm sức khỏe Hiệu trưởng:
- Hiệu trưởng, cô không sao chứ ạ? Cô còn mệt không?
Bà Lisa chưa kịp trả lời thì đám học viên lại nhao nhao lên:
- Hiệu trưởng làm sao? Hiệu trưởng làm sao? _ cả lũ nhao nhao lên, đứa giật tóc đứa véo má, đứa bóp cổ Tin khiến hắn khó chịu muốn chết.
- Thì Hiệu trưởng bị bệnh tim đó!
- E hèm.. Cô không sao hết, đừng nghe Tin nói linh tinh, mau chuẩn bị đi học đi.
- Vâng ạ! _ lũ học viên ngoan ngoãn vui vẻ khoác tay nhau đi lên KTX làm vscn và thay quần áo, có vẻ như hôm nay... trời lại nắng.
Chỉ có Sa là không biết nên làm gì. Thật sự bây giờ nhỏ thấy rất hối hận và không biết phải đối mặt với mẹ mình như thế nào. Cũng tại nhỏ nông nổi. Nghe Tin nói mẹ nhỏ bị bệnh tái phát nhỏ lại càng hối hận hơn. Đúng là lúc người ta tức giận thì lí trí dường như không nghĩ được điều gì khác ngoài những ý nghĩ tiêu cực. Thật ra đêm qua nhỏ không ngủ được. Nhỏ cứ trằn trọc, suy nghĩ mãi về lời Ken nói. Nhỏ cũng nhận ra nhiều điều, nhưng một phần nhỏ vẫn còn giận mẹ.
Đang lưỡng lự không biết có nên gặp Hiệu trưởng không thì bà đã lên tiếng:
- Sa, vào phòng Giám hiệu gặp ta một lát.
Nói rồi bà đi thẳng. Sa nhìn theo, trong đầu hiện lên nhiều dấu hỏi.
Nhìn Bu ngủ trên giường bệnh, hai má vẫn sưng lên mà Mi thấy giận quá, giận đứa nào dám đánh Bu. Nhìn đồng hồ, Mi nhoài người dậy. Dù sao thì cũng chỉ bị gãy xương bả vai, vẫn đi học được. Tuy có thể xem lại video giảng bài của các giáo viên nhưng nhỏ không thích ở quá lâu trong cái phòng y tế này, thế là nhỏ xuống giường.
- Em thấy sao rồi? _ chị y tá bước vào ân cần hỏi và đặt khay thức ăn trên bàn.
- Em khỏe rồi, em muốn đi học.
Thực ra còn một lí do nữa, là để hỏi tội mấy đứa dám ăn hiếp Bu đó mà.
- Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi thêm.
Đặt khay thức ăn xuống xong chị y tá quay fa thì đã thấy nhỏ đi đâu mất tiêu rồi. Chị đành thở dài, trông nó khỏe thế thì chắc chả sao đâu.
- Đại tỉ!
- Khiếp giật cả mình.
Mi vừa bước ra thì đã thấy ba đệ đệ nghênh tiếp rồi. Sau đó mấy thằng thi nhau dìu nhỏ đi khiến nhỏ vừa vui vừa bực, không biết nên khóc hay nên cười đây.
- Mi, Bu và Ken sao rồi??? _ bây giờ Na mới xuất hiện, chả là hôm qua mệt quá nhỏ ngủ liền một mạch đến bây giờ mới dậy, nghe lũ học viên kể chuyện thì hốt hoảng chạy xuống đây luôn.
Trông thấy Chen, Dark, Teo thì nhỏ ngạc nhiên lắm, hai mắt trố ra như sắp rớt đến nơi @@
_ _ _
Phòng Giám hiệu.
Im lặng, im lặng, và im lặng. Cả hai người đều không biết phải nói gì trước. Cuối cùng bà Lisa đành đưa cho Sa một mảnh giấy, không, đó là một bức thư.
Sa nhận lấy bức một cách e dè, đó chính là bức thư mà bà Lisa thức trắng cả đêm qua để viết, dĩ nhiên nó không dài đến mức phải thức cả mấy tiếng đồng hồ để viết, nhưng bà đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ xem mình có nên đưa bức thư này cho Sa hay không.
- Nếu không có việc gì nữa... _ Sa ngập ngừng.
- Ừm, CON có thể ra.
Sa ngây người vì câu nói vừa rồi, nhỏ lững thững bước ra ngoài, vừa đi vừa mở lá thư ra một cách hồi hộp.
"Con gái! Ta yêu con!" _ đó là tất cả nội dung của bức thư. Ngắn gọn. Không hoa mỹ, không cầu kì, không giải thích. Nhưng nó lại khiến cho ai đó rơi nước mắt. Giọt nước mắt của hạnh phúc!
.
.
.
Ken đã được chuyển đến phòng nghỉ. Hiện tại chỉ có bệnh nhân Bu và bệnh nhân Ken trong căn phòng đó. Cả hai đều đang ngủ say.
Bu là người mở mắt ra đầu tiên. Vết thương ở má đã dịu đi rất nhiều do được bôi thuốc nên nhỏ không còn cảm thấy đau nữa.
Nhỏ nhìn quanh, tặc lưỡi, lại là phòng y tế. Nhưng nhỏ còn ngạc nhiên hơn khi nhìn sang giường bên cạnh, cái mặt hắn đập vào mắt.
Hắn đang nằm nghiêng, quay mặt về phía giường nhỏ. "Sao hắn lại ở đây nhỉ?" Bu thắc mắc. Nhỏ cứ chăm chăm nhìn hắn. Không hiểu sao lại thấy ấm áp hơn, có lẽ là do hắn đồng cảnh ngộ. Mà nhìn hắn cũng đẹp trai đó chứ. Mũi thẳng tắp, làn da đẹp, khuôn miệng quyến rũ, ngũ quan khá hoàn hảo, nhưng sao lúc ngủ mà đôi lông mày vẫn nhíu lại nhỉ? Tự dưng nhỏ thấy tim mình đập mạnh quá.
Bất thình lình hắn mở mắt dậy, làm nhỏ cũng... giật mình theo, liền sau đó nhỏ nhắm tịt mắt lại, mặc kệ hai má đang đỏ ửng lên, không rõ là do vết thương hôm qua hay là do đâu nữa.
- Ủa. Mình vẫn chưa chết sao? _ hắn lẩm bẩm. Nhìn xuống cái cổ tay được băng lại mà bất giác thở dài. Hồi nãy hắn gặp ác mộng nên mới nhíu mày lại như thế, mà là ác mộng gì thì t/g cũng không biết, chỉ biết rằng bây giờ hắn không muốn chết nữa, hắn nhận ra mình còn một số chuyện quan trọng phải làm.
Thấy Bu "đang ngủ" bên giường bên, hắn bất giác mỉm cười.
- Kể ra thì... nhỏ cũng.. đáng yêu đó chứ! _ hắn tiếp tục lẩm bẩm.
- Sao má đỏ thế kia nhỉ? À, hôm qua bị tát đây mà.
- Eo, ngủ gì mà chãy dãi nữa! _ hắn nhăn mặt.
- Dãi cái đầu anh á!!!!!
Bu quên mất là mình chưa ngủ mà bất ngờ bật dậy, chửi cái đứa nào dám nói điêu.
- Ax cô chưa ngủ à? Vậy vừa nãy... cô nghe hết rồi???
Bất giác, có hai mặt trời đỏ lựng trong phòng.
- Đâu có, tôi vừa dậy thôi. Thôi tôi đi học đây.
Nhỏ chạy vội xuống giường với cái vẻ cuống quýt như vừa bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám.
Chả là tình trạng của hai bạn ý không đến nỗi sắp chết nên các bác sĩ và y tá cũng cho "xuất viện" luôn. (Thật hết nói nổi tác giả này, bạn đọc thông cảm, tác giả không am hiểu lắm về bệnh tật gì đâu T___T)