Tựa: Biến thái! Tránh xa ta ra!!!
Tác giả: Congchuayeutruyentranh.
Tình trạng: Finished
Rating: 13+
Thể loại: Hài, tình cảm văn phòng, HE...
Casting:
Chúa ơi! Tôi-Nhất Hiểu Nguyệt, đường đường là một người thông minh, luôn giữ tôn nghiêm và lịch sự, chú trọng nhân phẩm, vậy mà 11h đêm, tại khách sạn Lưu Ly, tôi đã làm mất hình tượng của chính mình! Ôi…
Anh ta-Lâm Thế Ưu, tôi không cần biết anh ta giàu tới cỡ nào, đẹp trai tới cỡ nào. Tóm lại, tôi chỉ thấy anh ta là một kẻ siêu cấp…biến thái!!! Hừ! Bằng chứng là anh ta dám xài “mỹ nam kế”, dùng lời lẽ đường mật và cả tiền bạc để tôi bằng lòng đến khách sạn với anh ta!
[Trích]
"...
- Lâm Thế Ưu!!! Anh tưởng có tiền là ngon hả? Tôi không phải hạng người tham lam, ham hố hư vinh nha!!!
- Haiz...Kiêu thế! Một đêm thôi đã kiếm nhiều tiền thế mà chê ư?!-Anh ta nhướn mày, khinh miệt nhìn tôi.
- Im ngay!!! Tôi không phải hạng con gái lẳng lơ đâu!!!
..."
Thế nhưng, anh ta lại là...sếp của tôi nha!!! Nhưng tôi rất ghét anh ta, anh ta cực kỳ biến thái!!!
Rồi số phận Nhất Hiểu Nguyệt tôi sẽ đi về đâu đây? Huhu...
CHƯƠNG 1
SAO CHỔI HẠ PHÀM.
10h45'...Khách sạn 5 sao Lưu Ly...
- Haizzz...Cái con nhỏ Ngân Châu chết tiệt này, ở cái khách sạn lớn thế làm cái quái gì vậy trời? Đi tìm nãy giờ cũng không thấy cái phòng 418 ở đâu hết à!!!
Cổ Ngân Châu chính là cô bạn thân vừa từ nước ngoài về nên chọn khách sạn này để nghỉ ngơi. Nhưng tức một nỗi lại bắt tôi phải đến gặp để cho nó tâm sự vui buồn trong 2 năm qua. Khỉ gió!!! Tâm sự cái sở thú! Ngay cả phòng nó ở đâu tôi cũng chả biết luôn mà còn bày vẽ!!! Tức thật...
- A!!! Đây rồi!!!
Sao mấy giờ đồng hồ mài mòn cái sàn đá hoa cương thì cuối cùng tôi cũng có thể dừng lại trước căn phòng số 418.
Nhưng hình như ông trời muốn chơi tôi hay sao í! Lúc tôi vừa định đẩy cửa vào phòng thì "phụt"...một khoảng tối bao trùm lấy tôi.
Oái! Mất điện sao? Đừng...đừng sợ mà!!! Nhất Hiểu Nguyệt à, mày đừng có nhát như thỏ thế!!! Lưu Ly là khách sạn thượng hạn, bảo đảm là có máy phát điện mà!!! Cứ vào trong trước, ngày mai trời lại sáng thôi!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi tôi bước vào phòng thì bên ngoài đã có điện nhưng trong phòng lại tối om như mực. Trời ạ!!! Lại trò khỉ gì nữa đây???
- Cổ - Ngân - Châu!!!! Sao bà không mở đèn lên thế hả??? Tính hù tôi vỡ tim sao???
Cạch...Nhưng khi đèn mở thì tôi cực kỳ hoảng loạn. Trời ạ!!! Sao lại có đàn ông ở đây?
- Anh là ai? Tại sao anh dám vào phòng bạn tôi hả?
- Cô kia! Ăn nói cho cẩn thận một chút!!! Đây là phòng của tôi!-Người đàn ông kia gầm gừ cứ như tôi vừa phá vỡ đêm xuân của họ vậy. Trên giường còn có một cô gái thanh tú, mặt đỏ lựng , cuộn người trong chăn.
- Phòng của bạn tôi thì có!!! Anh tự tiện như thế? Tôi sẽ cho người lên khiêng anh đi đó!!!-Tôi lớn tiếng.
- Hơ! Cô chắc chắn phòng này là của bạn cô ư? Vậy xin hỏi bạn cô là ai?
- Bạn tôi là Cổ-Ngân-Châu!!! Mời anh và cô gái kia ra ngoài cho!!!
- Cô là ai?
Anh ta hình như không hề có ý định rời giường mà thong thả hỏi tiếp.
- Là bạn của Cổ Ngân Châu!
- Tôi hỏi là tên của cô ấy!!!-Anh ta nhíu mày khó chịu.
- Nhất-Hiểu-Nguyệt.
- Ý nghĩa?
Hừ! Sao nghe giống phỏng vấn quá vậy nhỉ???
- "Nhất" trong "duy nhất", "Hiểu" là "biết" , "Nguyệt" tức là "mặt trăng". Tóm lại, có nghĩa là "chỉ hiểu một ánh trăng".
- Xin chào! Tôi là Lâm Thế Ưu!-Anh ta cười cười.
- Nhảm nhí!!! Tôi không hỏi anh là ai!!! Anh cút đi!!!
- Bạn cô phòng bao nhiêu?
- 418!!!
- HỪ!-Không hẹn mà anh ta lẫn cô gái trên giường hừ một tiếng tỏ vẻ chán ngắt. Anh ta bực dọc:
- Thưa cô nương, đây là phòng 419 ạ!!!
- HẢ??? Thế...thế sao??? Xin...xin lỗi vì đã phiền hai người!!! Chào!!!
A!!!!!!! Ngượng chết đi được!!! Hix. Tôi đã vào nhầm phòng ư? Lại còn vào người ta sắp...nữa chứ!!! Huhu...Nhất Hiểu Nguyệt tôi chưa bao giờ muốn chết như bây giờ cả. Nhưng tôi có cảm giác dường như chuyện này chỉ mới là khởi điểm chứ chưa kết thúc!!!
CHƯƠNG 2
ÁC MỘNG THANG MÁY.
- Phù! Cuối cùng cũng thoát! -Tôi đưa tay lên trán quệt mồ hôi đi. Quả là khủng khiếp!!! Tôi vừa vào nhầm phòng lúc người ta đang ân ái với nhau ư??? Trời ạ!!! Tôi chưa bao giờ muốn chết như bây giờ cả!Chúa ơi! Cứ nhớ tới cái cảnh cô gái ấy cuộn người trong chăn, mặt đỏ lựng còn tên kia thì ngang ngược ôm lấy cô ta là tôi ăn bao nhiêu cứ muốn nôn hết bấy nhiêu.
- A!!! Tức chết mất!!!- tôi giậm chân đùng đùng trong thang máy. Đột nhiên cái thang máy hình như..ngừng lại?! HẢ??? Tôi là super girl sao? chỉ giậm chân thôi đã làm cái thang máy đình công luôn rồi!!!
Tôi định gọi lễ tân thì phát hiện...điện thoại mất sóng!!! Huhu...Tức là đêm nay tôi phải ngủ ở đây sao??? OA...
Rầm...rầm...
- Có ai không??? Giúp tôi với!!!-Tôi gào lên nhưng một chút động tĩnh cũng chẳng thấy.
Tích tắc...tích tắc...11h30'
Huhuhu...Sao không thấy ai hết vậy???
Trong lúc tôi lơ mơ thì thấy một bóng người tiến vào. Là anh ta ư???
- Là cô! Nhất-Hiểu-Nguyệt
- Xin lỗi! Không quen!
"Tránh voi chả xấu mặt nào", tốt nhất đừng dính dáng tới anh ta!!!
- Ai da!!! Sao cô mau quên thế? Cô hại tôi một chút hứn thú với cơ thể của Lam Như cũng không có vậy mà chưa gì đã quên ư???
Hừ! Đúng là cái đồ nhỏ mọn ,mỏ nhọn mà!!! Chỉ vào nhầm phòng thôi mà làm thấy ghê!
Mà giận cũng phải thôi.Cũng may là anh ta không phải đang động phòng đêm tân hôn nha!!! Nếu không chắc ba đời sau của Nhất Hiểu Nguyệt này cũng bị nhà họ Lâm của anh ta cạp đến một mẩu xương cũng chẳng còn! Hix.
Đi thang máy với anh ta quả là ác mộng. Cả đoạn anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Quá đáng hơn, tôi dường như có cảm giác ánh mắt ấy như xuyên qua lớp áo của tôi a!
Ding...
Huhu...Cảm tạ Đức mẹ Maria đã đưa con ra khỏi địa ngục ạ!!!
- Nhất Hiểu Nguyệt! Hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại!-Anh ta nói. Tôi chỉ biết nhăn răng ra cười tỏ vẻ đồng tình nhưng trong tâm lại gào tướng lên:
" Tôi nguyện cả đời này cả cái bóng anh tôi cũng không gặp! Anh chính là khắc tinh của Nhất Hiểu Nguyệt tôi!!!"
CHƯƠNG 3
GẶP LẠI CỐ NHÂN.
Bình tĩnh , Nhất Hiểu Nguyệt, chỉ cần mày vượt wa vòng phỏng vấn này thì tiền tiêu vặt tháng tới không cần vay ba mẹ nữa rồi!
Cộc..cộc…
-Vào!-Ô! Một phát hiện mới, ông sếp của tôi cực kỳ kiệm lời!!!
- Xin…
Chữ “chào” chưa kịp nhảy ra khỏi miệng thì tôi đã chôn chân, hóa thạch tại chỗ!!! Lại là anh ta nữa sao??? Tôi nợ nần gì anh ta nhỉ???
- Ô!!! Tưởng ai xa lạ thì ra là cô Hiểu Nguyệt ư??? Đến phỏng vấn sao???
Giả ngu chọc tức tôi hả???
- Nhưng tôi nghĩ có lẽ buổi phỏng vấn này không thành rồi a!!!
- Ai nói! Lâm Thế Ưu này công tư phân minh, chỉ cần cô có năng lực tôi chắc chắn nhận cô a!!!
- Tôi không có năng lực gì đâu!!!
- Sai! Nói chuyện với tôi hơn 15’ mà không chút run rẩy là năng lực mà người thư ký rất cần..
- Anh…
- Trợ lý!!! Cô xuống phòng quản lý còn Nhất Hiểu Nguyệt ở lại đây!!!
- GÌ CƠ???-Tôi sửng người.
- Thắc mắc cái gì?
- Anh…anh..Tôi ko thích hợp làm thư ký của anh!-Tôi cố gắng hòa nhã với anh ta! Khốn kiếp, nếu ko phải xúi quẩy rơi vào thế hạ phong thì tôi mềm mỏng thế này sao??? Đừng có hòng.
- Không nói nhiều. Ngày mai bắt đầu!!! Bye!
- HẢ???
Tôi đang há mồm ko tin nổi thì bị anh ta đẩy mạnh ra ngoài đến nổi té cái phịch xuống đất! Cô gái khi nãy nhìn tôi với ánh mắt dán hai chữ “đáng đời!”.
Huhuhu…Tôi có làm gì sai đâu!!!
CHƯƠNG 4
GHÉT SẾP
Kiềm chế, cố gắng kiềm chế, vì miếng cơm manh áo, hãy nhẫn nhịn cho qua đi!!!...
Thật là một ngày làm việc chẳng mấy suôn sẻ, mấy giờ liền tôi phải vừa làm việc vừa cố gắng không bay vào tát cho anh ta mấy cái. Hix! Cứ cái đà này chắc tương lai Nhất Hiểu Nguyệt tôi viếng tổ tông sớm quá!!!
- Làm việc chăm chỉ như thế là tốt!-Anh ta mắt hiện ý cười. Tôi cố gắng nhăn răng ra, nói:
- Cảm ơn sếp!!!
"Khỉ gió!!! Ai cần anh khen chứ!!!", tôi tự nhủ.
Rồi tiếp đó, anh ta cứ kiếm cớ này cớ nọ hết sai tôi đi lấy nước rồi tới đi lấy tài liệu, vờn qua vờn lại chóng hết cả mặt, hoa hết cả mắt người ta luôn. Haizzz...Giờ tôi mới biết, thư ký là để gọi cho sang chứ thực chất nó chẳng khác ôsin là bao nhiêu!!!
- Những thứ sếp cần tôi đều đem tới hết rồi! Xong chưa?-Tôi cố gắng không phang cho anh ta đôi giày cao gót này.
- Ưhmmm...Còn thiếu một thứ nữa!!!-Anh ta suy ngẫm hồi lâu rồi thốt lên. Ò...Í...E!!! Xin nói trước là mắt trái tôi đã giật lia lia rồi nhé!
- Là thứ gì?
- Khăn tay của tôi!
- Gì???
- Khăn-tay-của-tôi!!! Cô đi lấy nhé. Tầng trệt thôi mà!!!
- Ơ...Ưhm...
- ORZ...Suýt quên nữa, thang máy hỏng rồi! Cô chịu khó đi thang bộ nha!!!-Anh ta thản nhiên.
- HẢ????
Trời ơi! Anh ta sát nhân a??? Đây ít nhiều gì cũng là tầng mười đó nha! Đi xuống đó cho tôi cắn lưỡi chết à?!
- Đi...Đi...thang bộ sao? Đây là tầng mười mà!
Bộ anh ta tưởng tôi là siêu nhân hay sao nhỉ?
- Không sao đâu! Coi như rèn luyện thân thể đi!!! Nha?
- Vâng...
Huhu...Tiền lương ơi! Mày không được phụ lòng tao nhé!!! Nhất định phải đạt tới con số thiên văn đấy!!! Oaoa...
CHƯƠNG 5
CẦU THANG-ĐỊA BÀN CỦA ÁC QUỶ.
- Trời ơi!!!
Hix! Chỉ cần nhìn cái cầu thang dài loằng ngoằng này thôi là tôi cũng đủ oải rồi!!! Khỉ gió! Anh ta chơi tôi sao? Bắt tôi đi lên đi xuống ít lắm cũng hơn một tiếng chỉ để lấy cái khăn tay thôi à? Sao không dùng khăn giấy chứ, tôi có nè, tha hồ mà dùng, tôi chẳng thèm tiếc nha!!!
Đi được tới tầng bảy, tôi chống tay vào gối, cúi người thở không ra hơi. Má ơi! Chi bằng tôi đập đầu vào tường chết quách cho xong chuyện!!!
- Ê!!! Là Nhất Hiểu Nguyệt đó à?-Một cô gái cực kỳ xinh đẹp tiến tới gần tôi.
- Ờ! Là tôi nè!!!
- Lam Như! Cô xem, phải con nhỏ ấy không???
Lam Như? Cái tên này nghe quen quen...
"...Cô hại tôi một chút hứng thú với cơ thể Lam Như cũng không có..."
Là cô gái đêm đó hay sao???
- Đúng! Là nó đó!-Cô gái tên Lam Như cất tiếng.
- Không có chuyện gì ấy chứ?-Tôi ngó nghiêng hỏi đám người bọn họ.
- Hứ! Nói đi, cô là gì của giám đốc???
- Thì...Là thư ký a!!!
Hơ hơ...Đám người này lạ lùng thật, không phải họ thần tượng tôi đã "anh dũng" từ tầng mười "phi" xuống tầng 7 bằng thang bộ ấy chứ?!
- Nhảm! Cô nói dối! Sao sếp lại kém thế chứ? Lựa một con nhỏ hai lúa vào làm!-Một người khác hất hàm nói.
- Nè! Tôi không hiểu mấy người muốn nói gì nhưng mà làm ơn tránh đường đi! Tôi phải làm việc!
- Con nhỏ này...
Một người khác đưa tay định tát tôi thì sau lưng tôi vang lên một giọng nói:
- Các người tụm năm tụm bảy ở đây làm trò gì thế hả???
- Sếp...
Chúa ơi! Quỷ tới rồi!! Chuồn thôi!!!
- Nhất Hiểu Nguyệt! Xảy ra chuyện gì vậy hả???
- Là...là...
- Tất cả các cô đi hết cho tôi!
Hahaha...Các cô? Tức là có tôi? Hứ! Không cần anh đuổi tôi cũng đi mà!
- Nhất Hiểu Nguyệt! Không cần đi lấy khăn tay nữa! Lên làm việc!
- Ưhm...
Tôi là con chó anh nuôi à? Muốn đuổi thì đuổi, muốn đánh thì đánh? Làm ơn đi! Tôi-là-người.
- Hơ! Chỉ sai cô đi lấy có cái khăn tay mà hơn cả tiếng đồng hồ! Trừ tiền thưởng của cô!!!
- Sao cơ????
Má ơi! Sét đánh ngang tai a!!! Huhuhu...Tiền thưởng của tôi!!! Lâm Thế Ưu...Tôi nguyền rủa anh đời đời kiếp kiếp sẽ gặp tai ương cho mà xem!!
- Sao...sao lại trừ tiền của tôi chứ???-Tôi shock tới mức không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
- Cô nghe chưa rõ à??? Tôi bảo cô đi lấy khăn tay mà cô lại đứng tụm năm tụm ba ở đó trò chuyện. Chưa hét cho cô một trận đã là phước ba đời rồi!!!
- NÀY!!!!!-Tôi đột nhiên hoá thành cọp mẹ gào tướng lên làm anh ta theo quán tính bật người về sau.- Chỉ có thế đòi trừ tiền tôi a? Tôi không có chuyện mà là bị người ta chặn đường gây sự!!! Ngu!!!
Chết tôi rồi! Tôi lỡ nói thằng cha ấy ngu ư? Huhu...Hắn hẹp hòi như thế sẽ lấy cớ này trừ tiền tôi nữa cho mà xem. Oaoaoa...Cái miệng hại cái thân thiệt mà!!!
- Là ai chặn đường cô?-Mặt anh ta đột nhiên đen lại. Hô hô!!! Lần đầu tiên tôi được quan sát kỹ sự biến đổi trạng thái trên guơng mặt của một người nha!!!
- Là hôn thê của anh!
Đột nhiên anh ta lườm tôi một cái, hỏi:
- Cô bị điên hả? Ai là hôn thê của tôi chứ?
- Thì là cô gái tên Lam Như a! Bộ...không phải sao?
- Hahahaha!!!!!-Anh ta đột nhiên ôm bụng cười như bị đười ươi nhập. Anh ta bị-điên!!!
- Này! Anh ổn không???
- Hơn cả ổn! Ai nói cô ta là hôn thê của tôi? Tôi còn chưa muốn lấy vợ!!!
Chưa muốn lấy vợ? Chảnh thế! Nói thẳng không ai thèm lấy cho rồi!
- Cô. Ngày mai chuẩn bị đi Hàn Quốc chung với tôi!
ẦM...
- Để...để làm gì???
- Hơ! Nhiệm vụ của thư ký là phải theo chân sếp mà! Giống như...chó con theo chân chủ vậy!!!
- HẢ???? Anh...Anh...
Anh ta dám ví tôi là chó à?!!!!
CHƯƠNG 6.1
NGỌT NGÀO Ở HÀN QUỐC.
- Sếp! Chờ tôi với!!!-Tôi đi sau anh ta miệng không ngừng kêu gào.
Khốn kiếp! Đàn ông con trai thế à?! Ôm theo nguyên cái vali to oành rồi bắt tôi kéo theo trong khi bản thân ung dung đi phía trước ngắm cảnh. May cho anh ta là sếp của tôi không chắc tôi đã "oánh" anh ta thật rồi.
- Hiểu Nguyệt! Tới nơi rồi!-Anh ta dừng bước trước một khách sạn sang trọng. Tôi há mồm to như bóng đèn ngẩng cổ nhìn cái khách sạn cao chót vót.
- Cô làm trò khùng điên gì vậy hả?-Anh ta gắt lên làm tôi mới ý thức được hành động ngốc nghếch của mình.
Lễ tân...
- Chúng tôi thuê một phòng, ở 1 tháng.-Anh ta bình tĩnh nói. Tiếng Hàn anh ta nói lưu loát làm tôi giật mình.
- Hai phòng mà...-Tôi chen ngang, anh ta trừng mắt:
- Cô trả tiền nhé!!!
- Nhưng...nếu một phòng thì phải 2 giường nha!
Anh ta bắt đầu cười gian, quay qua lễ tân, tiếp:
- Chúng tôi là vợ chồng...
Sau đó anh ta lôi cổ tôi đi mất.
Sặc...Tôi muốn phun máu chết cho xong. Tôi ghét anh lắm!!!!!!!!
________
CHƯƠNG 6.2
WAO!!! Toàn là đồ đắt tiền không à, phải cẩn thận một chút kẻo vỡ là không có money mà đền.
- Này! Tất cả cũng tại Sếp hết...Bây giờ chỉ có một cái giường thì làm sao đây???-Tôi mặt nhăn như khỉ ăn ớt nói với anh ta.
- Nhất Hiểu Nguyệt, bây giờ không phải giờ làm việc cô gọi tôi là Thế Ưu đi chứ!!!
Nhìn cái mặt anh ta gian như sói í. Hơ! Đáng tiếc là tôi không phải là cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ đâu...
- Ơ...Gọi như thế có phần...không được thuận miệng cho lắm.
- Cô biết đọc hay không?
Gật đầu.
- Vậy đọc thử tên tôi xem!
- Lâm Thế Ưu.
- Đấy! Đơn giản mà!-Anh ta nhún vai, tôi thì tức muốn bóp cổ anh ta luôn. (Amen +_+")
- Này! Cái giường này sao đây???
- Sao là sao? Haizzz...Chỉ có một cái giường thì cùng ngủ đi!
- SAO???? Hơ hơ...Thôi khỏi, tôi ngủ dưới đất cho. Tôi quen ngủ dưới đất rồi!!!!
Xùy! Đúng là biến thái hết sức...
- Không được! Cô là con gái ngủ dưới đất bị bệnh thì sao?
- Hơ...Tôi khỏe như trâu thì bệnh hoạn gì cho nổi! Nếu nói thế thì anh xuống đất nằm đi!
- Không được! Tôi không quen ngủ dưới đất!-Anh ta tiến tới gần tôi, bàn tay to lớn vuốt má tôi làm tôi ớn lạnh.- Chúng ta ngủ chung một cái giường cũng có sao đâu!
Hứ! Nếu là với người khác thì không sao nhưng với anh ta thì...
- Hi! Chúng ta một nam một nữ ở chung một phòng đã là không tiện rồi, huống hồ...
"Giấc mơ ngọt ngào vương theo làn mây, mang bao hơi ấm thoảng bên đời em..."
Tôi đang chuẩn bị biện minh tiếp thì chuông điện thoại vang lên. WHAT???? Cổ Ngân Châu??
CHƯƠNG 6.3
Tôi quay sang anh ta cười hối lỗi rồi nhanh chóng chuồn đi.
- Alo...
[HIỂU NGUYỆT!!!!!!!! Tại sao lần trước tôi bảo bà đợi tôi ở khách sạn mà bà bỏ đi đâu thế hả???]
Chưa gì tôi đã nghe Ngân Châu thét ra lửa.
Ây yaaaa...phải giải thích thế nào đây? Là gặp một tên biến thái sau đó bỏ chạy mất dép a???
[Bà làm gì ở Hàn Quốc thế? Đừng nói với tôi là bà đang tay trong tay đi dạo với chàng hoàng tử nào nhé!!! Hahaha...]
- KHÙNG!!! Tôi là đang đi công tác.
Grừ, cho bà điếc luôn.
[Chậc, trời ạ. Thế mà tôi cứ tưởng...haizzz...]
- Ê! Bà nói thế là ý gì??? Ý bà nói là tôi không có ai thèm à?! Xin lỗi nhé, chẳng qua tôi không thèm thôi!!!
Con nhỏ này dám vô duyên vô cớ chạm đến nỗi đau của tôi. Cứ như nó thì hay lắm í. cũng đã có người yêu đâu mà dám lên mặt với tôi.
[Ok! Bạn hiền không cần nóng nảy như thế. Thực ra...25 không phải là cái tuổi để chôn mình trong nấm mồ hôn nhân a! Nè, bà đi với ai đấy???]
- Bà hỏi làm gì?
[Sặc,tôi thừa biết là bà không có money đi Hàn mà. Nói đi, là cá vàng nhà nào đấy?]
Hừ, một sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời...
- Cổ-Ngân-Châu!!!!! Tôi đủ tiền hay không là chuyện của tôi. Hừ! Phải, là tôi cướp nhà băng lấy tiền đi Hàn đó!!!!
[Ê...]
Không muốn nghe con nhỏ này huyên thuyên nhảm nhí nên tôi cúp máy cái rụp.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Tôi vừa quay đầu lại liền gặp Lâm Thế Ưu.
Hở??? Đừng...đừng có nói....nãy giờ anh ta...nghe hết rồi nha???
CHƯƠNG 6.4
- Anh...anh...-Tôi lắp bắp nói không nên lời.
- Chậc, chậc, giờ tôi mới biết...hóa ra cô cướp nhà băng sao?-Anh ta nhìn tôi với đôi mắt vô tội, nhưng...ẩn sâu trong đó là một con dao chực chờ rút ra đâm chết tôi a.
- Anh...anh hiểu lầm rồi. Là do con bạn của tôi...nó...
- Cô 25 tuổi? Nhìn không ra nha...
Hahaha...Tôi dưỡng da kỹ thế nhìn ra sao nổi chứ! Hehe...Tôi biết tôi đẹp rồi chứ bộ.
- Còn tưởng là 28 chứ!
Choang...Giấc mơ tươi đẹp vỡ tan tành. Đáng ghét!
- Thì ra cô còn chưa có bạn trai ư? Ok, tôi hy sinh làm bạn trai của cô vậy. Miễn phí 100%
Xùy, không thèm. Làm như mình đẹp lắm không bằng, đi chê tôi...
- Nhưng tôi không cần đâu sếp. Hừ!-Tôi xoay người đi ra khỏi khách sạn.
************************Sunflower
Hàn Quốc, giáng sinh càng thêm lạnh nhưng không khí thì vô cùng ấm áp. Từng đôi tình nhân dắt tay nhau trên phố. Huhu...Chỉ có mình tôi lẻ loi thôi à!
- Ê! Trời lạnh mà không lấy áo khoác, tính tự sát hả???
Lâm Thế Ưu từ phía sau chạy lên khoác lên người tôi cái áo bông. Ồ! Quả nhiên là ấm hẳn nha.
- Này! Tôi với cô đi trượt băng nào!
- Oái!!!...-Tôi chưa kịp phản ứng thì bị anh ta kéo đi.
- Thật ngại quá...Tôi...không biết trượt băng.
- Không sao. Để tôi dạy cho cô.
- Nhưng...
Tôi định nói thêm nhưng không muốn làm anh ta cụt hứng nên đành ngậm miệng. Haizzz....Lâm Thế Ưu, số tôi không có duyên với bộ môn trượt băng, chỉ sợ anh dạy đến sang năm tôi cũng không rành.
.........................................................
Bạn đang đọc truyện tại WapHay.Xtgem.Com chúc các bạn vui vẻ
..............................................................
CHƯƠNG 7
TRƯỢT BĂNG, NẮM TAY VÀ...KISS.
- Cô phải nghiêng người về phía trước một chút, chân đứng vững, cố gắng duy trì thăng bằng nhé!
Cả người tôi cứng ngắc cử động theo chỉ dẫn của anh ta.
- Phải. Thả lỏng một chút nào...
- Bây giờ có thể trượt chứ?-Tôi dè dặt hỏi.
- Còn thiếu một việc quan trọng.
- Việc gì?
- Đó là...nắm tay tôi.
- HẢ???-Tôi trợn mắt, há mồm to như cá sấu.
- Hừ! Cô muốn té chết sao???
- Không...không muốn.
- Vậy còn không nghe lời?!
Bàn tay to lớn của anh ta nắm chặt lấy tay tôi. Bối rối, bối rối...
*************************Sunflower
- Chú ý trượt băng!-Anh ta lườm lườm. Tôi đơ như khúc gỗ.
- A!!!!!!!-Tôi đột nhiên mất thăng bằng la lên oai oái.
- Hiểu Nguyệt!-Phía sau lưng vang lên tiếng một người gọi tên tôi. Liền sau đó là một lực mạnh kéo tôi lại.
- Ưhm...-Môi tôi có mùi máu à???
Khi mở bừng hai mắt tôi thấy một cảnh tượng vô cùng...
Tôi và anh ta kiss...Huhu...Nhưng điều quan trọng hơn là..môi anh ta bị chảy máu a!
- Anh...Không sao chứ???
- Không sao. Hừ! Nhất Hiểu Nguyệt. Chẳng phải tôi bảo cô tập trung và thả lỏng a? Ai cho phép cô nghĩ ngợi tào lao thế?!
- Xin...xin lỗi. Này...môi anh chảy máu rồi, sao giờ?
- Mặc kệ nó.
- Nhưng...như vậy không được hay cho lắm.
- Chứ cô muốn sao???
Tôi lấy khăn giấy lau nhẹ môi anh ta. Cảm giác tê tê luồn vào ngón tay, gây ra một trận tê dại. Haizzzz...Đúng là "ngón tay liền tim" mà!!!
CHƯƠNG 8.1
GIẤC NGỦ KHÔNG TRỌN VẸN.
Đêm, khí lạnh chiếm lĩnh không gian. Tôi với anh ta lang thang đi về khách sạn. Haizzzz....Ít ra không phải một mình lẻ loi.
- Tôi đi ngủ!-Anh ta dứt lời liền leo lên giường ngủ, chưa hết, lại còn kéo cả tôi theo.
- Tôi...tôi chưa muốn ngủ. Anh...Ngủ trước nhé!
Để tránh mặt anh ta tôi liền đi ra ban công đứng đó.
********************Sunflower
"Giấc mơ ngọt ngào vương theo làn mây, mang bao hơi ấm thoảng bên đời em..."
Hừ! Đêm hôm khuya khoắt ai gọi đến thế nhỉ???
- Alo...-Tôi bắt máy, trong lòng nảy sinh bất an.
- Nhất-Hiểu-Nguyệt...Cô phải tránh xa anh Thế Ưu của tôi ra.-Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ tràn đầy căm phẫn.
- Là ai đó?
- Hơ...Hồ Lam Như.
- Này! Tôi đối với Sếp chỉ quan hệ cấp trên cấp dưới, không có tư thông như mấy người đâu nha!!!
- Mày...Không có? Không có mà sếp dẫn mày đi Hàn Quốc ư?
- ỦA? Sao không nói tại mấy người không có năng lực làm việc đi. Xùy!
- Mày...
- Hồ Lam Như...Không được làm phiền bạn gái của tôi.
Tôi chưa kịp nói lại thì điện thoại bị giật mất. Hóa ra là Lâm Thế Ưu...ỦA??? Mà...mà khi nãy...Tôi là bạn gái anh ta hồi nào???
CHƯƠNG 8.2
GIẤC NGỦ KHÔNG TRỌN VẸN
- Lâm Thế Ưu à...Anh...nói như vậy hình như không được hay cho lắm.
- Cô thì biết cái gì. Hừ! Đi ngủ.-Anh ta ôm ngang eo tôi, nhấc bổng tôi lên giường.
- Oái...-Tôi sợ quá nên hét lên
- La cái con khỉ. Làm ơn, cô 25 chứ không phải 15 đâu.
- Anh...Anh...
Khốn kiếp, dám chà xát lên nỗi đau của tôi.
- Cô không định sống độc thân tới già đó chứ?!
- Ban đầu, cũng định thế...
- Vì sao?
- Hừ! Đàn ông tốt trên thế giới này chết hết rồi...
- Ai nói! Vẫn còn có tôi mà...
- Xùy! Anh ta tốt nhất trong số những tên hạ lưu nhất.
- Nhất-Hiểu-Nguyệt!!!!!!!! Cô muốn bị ném từ ban công xuống không hả??? Dám nói tôi hạ lưu?
- Không dám, thưa SẾP!!!!-Tôi tức giận trùm chăn kín mít, giả điếc không thèm nói chuyện với anh ta.
CHƯƠNG 8.2
GIẤC NGỦ KHÔNG TRỌN VẸN
- Lâm Thế Ưu à...Anh...nói như vậy hình như không được hay cho lắm.
- Cô thì biết cái gì. Hừ! Đi ngủ.-Anh ta ôm ngang eo tôi, nhấc bổng tôi lên giường.
- Oái...-Tôi sợ quá nên hét lên
- La cái con khỉ. Làm ơn, cô 25 chứ không phải 15 đâu.
- Anh...Anh...
Khốn kiếp, dám chà xát lên nỗi đau của tôi.
- Cô không định sống độc thân tới già đó chứ?!
- Ban đầu, cũng định thế...
- Vì sao?
- Hừ! Đàn ông tốt trên thế giới này chết hết rồi...
- Ai nói! Vẫn còn có tôi mà...
- Xùy! Anh ta tốt nhất trong số những tên hạ lưu nhất.
- Nhất-Hiểu-Nguyệt!!!!!!!! Cô muốn bị ném từ ban công xuống không hả??? Dám nói tôi hạ lưu?
- Không dám, thưa SẾP!!!!-Tôi tức giận trùm chăn kín mít, giả điếc không thèm nói chuyện với anh ta.
CHƯƠNG 8.3
GIẤC NGỦ KHÔNG TRỌN VẸN
- Hiểu Nguyệt...-Anh ta nhẹ giọng gọi tên tôi.
- Hử?
- Nếu...Tôi nói tôi thích cô...cô có tin không?
ẦM...Như một tiếng sét xoẹt qua đỉnh đầu, tôi đơ như tượng thạch cao.
- Tôi...tôi...tin-Không biết vì sao tôi lại trả lời như thế.
- Thật sao???
Tôi không có cơ hội trả lời, vì anh ta đang nằm đè lên người tôi và...hôn tôi.
Lạ hơn là tôi không có chút giác quan nào để kháng cự lại. Chẳng lẽ tôi cũng thích anh ta?!
Anh ta siết tôi trong vòng tay, ngủ ngon lành. Còn tôi, một màn đấu tranh nội tâm "yêu hay không yêu" kịch liệt diễn ra.
CHƯƠNG 9.2
KIẾP CON TRÂU!
- Oa...Không nhìn ra cô cũng thuộc dạng "thú quý hiếm" nha!-Hắn trợn hỏa mắt nhìn tôi. Thú-quý-hiếm??? Hơ, tôi là người mà hắn ví kiểu đó hả???
- Anh...anh...TÔI LÀ NGƯỜI NHA!!!
- Nhất Hiểu Nguyệt! Tốt nhất cô không nên cãi lại tôi, hiện tại tôi là sếp của cô nha!-Hắn một tay nâng cằm, tay kia quấn lấy eo tôi, thì thầm một cách mờ ám.
- Hừ! Vậy tôi nghỉ việc là xong chưa gì??? Buông ra...-Tôi đẩy hắn ra, tiếp.-Anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ đưa đơn nghỉ việc đến.
Tôi quay người định bỏ đi thì hắn kéo lại, gằn giọng:
- Cô đừng có làm ra vẻ thanh tao thoát tục nữa, ngay từ hôm cô đi nhầm phòng thì tôi đã biết ý đồ của cô rồi...Ui...
Hắn chưa nói hết thì bị tôi một phát giẫm lên chân hắn, hắn ôm chân nhảy lò cò vòng vòng trông cực kỳ hài luôn. (Tôi mang giày cao gót nha!!!^^)
- Cô...sao cô...
- Hehe...Chừa nhé!
Tôi định bỏ đi thì hắn mất đà té nhào vào người tôi. Chưa kịp đứng dậy thì...Cạ̣ch...Cửa mở. Bóng của Hồ Lam Như xuất hiện ngoài cửa...
CHƯƠNG 10.1
NGUY CƠ NÚI LỬA PHUN TRÀO
- Mẹ à! Sao bỗng nhiên mẹ đến đây thế???-Do không muốn bị đồng nghiệp bàn ra tán vào nên tôi đành xin nghỉ phép dẫn mẹ ra quán cafe ngồi nói chuyện.
Mẹ tôi là Trần Tuyết Ngọc. Quan niệm của mẹ về hôn nhân phải nói là cực kỳ cổ hủ. Phụ nữ nào ngoài 27 mà không gả được thì trong mắt mẹ tôi không đáng một xu. Mà tôi bây giờ cũng đã 25 rồi!!!
- Con gái, mẹ vừa tìm được một chàng trai rất tốt nha. Ngoại hình không phải là quá tệ, hơn nữa kiếm tiền rất giỏi. Sau này con tha hồ ăn sung mặc sướng.-Mẹ tôi nói cười ha hả mà chẳng để ý tới đứa con gái đang muốn khóc ròng là tôi.
- Mẹ à! Con cũng không phải bị liệt. Tiền có thể tự kiếm nha!
Binh...Mẹ tôi cầm tập hồ sơ đánh tôi không thương tiếc.
- Cô thì biết cái gì! Sung sướng không chịu cứ ham hố cực khổ là sao? Đúng là đời sau tệ hơn đời trước mà!!!
Haizzz...Tôi thấy giống bán thân chết đi được. Ép dầu, ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên cơ chứ!!!
- Mẹ à! Mẹ là đang gả con hay là bán con?
- Gả hay bán gì miễn có người rước cô đi thôi.
Oaoa...Không cần tuyệt tình vậy chứ!!!
- Mẹ à! Con gái không muốn lấy chồng, con gái muốn phụng dưỡng cha mẹ suốt đời.
Tôi bày ra gương mặt ta là đứa con hiếu thảo với mẹ.
- Phụng dưỡng? Ăn gạo chùa thì có!!! Không nói nhiều, ngày mai lập tức đi-xem-mắt.
Haizz..Một khi mẹ tôi đã quyết thì khỏi xin xỏ cho hao hơi.
Quý bạn trẻ sau này có muốn kết hôn tốt nhất nên chọn đối tượng IQ thấp hơn mình một bậc, như vậy sẽ không lo bị bắt nạt về sau nha!
*************************Sunflower
Lủi thủi trở về nhà, tôi thấy có một bóng người đứng trước cửa. HẢ??? Hồ...Hồ Lam Như???
CHƯƠNG 10.2
NGUY CƠ NÚI LỬA PHUN TRÀO.
- Lam...Lam Như...Cô tìm tôi có việc gì???
Chậc, không phải tìm đến báo thù chứ? Haizzz...Không biết nữa nha, gì chứ chuyện đọc suy nghĩ qua ánh mắt là tôi ngu lắm! (Còn chuyện trượt băng nữa chị ơi!)
- Đi uống bia với tôi nhé?-Cô ta quay lại nhìn tôi. WAO! Thật sự nhìn không ra nha! 1h trước cô ta còn lườm tôi, nói cạnh nói kéo tôi mà bây giờ lại tiều tụy như thế, hốc mắt đỏ hoe như vừa khóc xong.
- Uống bia? Cô...có chuyện gì buồn sao???
- Không nói nhiều. Cô có đi uống với tôi không?
Lần đầu tiên tôi có cảm giác đáng thương cho cô ta. Chắc chắn cô ta vừa gặp chuyện gì đó rồi. Thôi, dù gì tôi cũng đang buồn hẩm hiu như tép riu, đi uống bia một chút cũng tốt lắm.
***********************Sunflower
10h đêm...
Đường phố lạnh vắng, đèn đường thưa thớt, không khí vô cũng lý tưởng cho những ai sầu não, muốn quên hết sự đời.
Hồ Lam Như say như sắp ngất đến nơi, miệng không ngừng lảm nhảm:
- Không thèm anh ta...Không yêu anh ta...Bỏ rơi anh ta...
Tình hình của tôi cũng chẳng hề khả quan hơn, say lèm nhèm:
- Đừng để ý,đừng để ý...
Ai da, bây giờ trông hai chúng tôi thật là giống ma men nha.
Đại loại là...hôm nay cô ta...bị-thất-tình. Mà người duy nhất có tư cách bỏ rơi cô ấy là ai? Hehe...Chính là "ông sếp sầu riêng" của tôi đó. Chậc, tôi còn tưởng cô ta ham hố hư vinh, không ngờ là thật lòng thật dạ. Thằng cha ác ôn kia xuống miệng cũng ác liệt thật chứ! Đúng là...đàn ông lắm tiền nhiều tật. Sau này tôi chắc chắn sẽ ở giá cho xong.(Là chị ấy đang say rượu nhá bà con. Đừng quan tâm đến...)
- Hiểu...Hiểu Nguyệt. Tôi..có cái gì...hức...không tốt a? Vì sao...hức...anh ta nhất định...hức...bỏ rơi tôi? Cô...hức...cũng rất ghét...hức...anh ta phải không???-Lam Như vừa nói vừa nấc lên từng tiếng chẳng rõ là do say rượu hay là do khóc mà nên.
- Phải,phải...Hắn...biến thái chết đi được. Haha...Trước...trước khi cô vào...tôi đã cho hắn...ăn dép. Haha...Đồ mặt dày như trái sầu riêng. Sầu riêng...haha...
- Haha...Đúng vậy, hắn là sầu riêng a. Ta sẽ về lấy dao chặt hắn ra làm tám mảnh. Sếp của ta là sầu riêng, haha...Hức...-Lam Như cũng tán thành.
*************************Sunflower
Vừa về đến nhà, tôi liền nằm vật ra sofa ngủ khò khò liền, chẳng thèm để ý đến sức khỏe hay cái điện thoại chi chít cuộc gọi nhỡ của sếp. Cũng tốt! Bệnh rồi sẽ không phải đi làm, không cần gặp mặt ông sếp sầu riêng ấy nữa. Bệnh rồi sẽ không phải đi xem mắt, không cần khó xử trước mặt mọi người a! Hehe...Vậy là, tôi đi vào giấc ngủ một cách êm đềm.
CHƯƠNG 10.3
NGUY CƠ NÚI LỬA PHUN TRÀO
Sáng hôm sau…
- Đứa con bất hiếu. Mau mau dạy cho ta xem. Mau dậy!
Chẹp chẹp. Ai bất lịch sự thế nhỉ??? Người ta đang ngủ mà réo ầm ĩ. Giọng nghe quen thật, hình như là…mẹ của tôi?
- Mẹ! Không cần la hét nữa, con dậy liền…
- Nhanh lên. Hôm nay đi xem mắt đấy!
Haizzz…Vốn tưởng bệnh một trận sẽ không sao. Ai ngờ sức tôi khỏe như trâu như bò, chẳng bệnh hoạn gì cả. Tức thật.
Cũng không sao, ít ra khỏi phải gặp mặt thằng cha biến thái!!! Blè…
*********************************Sunflower
- Nhớ cư xử cho đúng mực nha! Con mà quậy phá là chết đó!
- Dạ…
Hazzzz…Tôi dù gì cũng là người thông minh tài trí, chẳng lẽ giữa chốn đông người thế này lại tự mình làm xấu hổ mình ư? Khùng mới làm thế!
Khi bước vào nhà hàng, hai chân tôi như nhũn ra. Phía đằng xa có một gương mặt cực-kỳ-thân-quen. Huhu…Chết rồi! Kỳ này chết không kịp ngáp rồi!!!
- Hiểu Nguyệt…Con làm gì vậy hả???-Mẹ tất nhiên không chịu nổi tôi ngồi thả hồn trên mây nên giựt dây kéo tôi xuống tức khắc.
- Mẹ…Con…con muốn…
Tôi chưa kịp nói hết thì đèn nhà hàng tắt ngấm. Tiếp đó, tôi thấy dường như có ai đó bịt miệng mình bế đi. Sặc…Hừ! Bảo đảm là thằng cha đó. Vì chỉ có hắn mới dám cư xử với tôi như thế thôi!!!
***********************************Sunflower
Lúc tỉnh táo lại tôi mới ý thức được mình ở trong một căn phòng rất là rộng lớn và kế bên chính là thằng cha “sếp sầu riêng” của tôi.
- Sếp…Chẳng phải…anh ở công ti sao???
Hắn không thèm trả lời mà dùng môi chế trụ môi tôi. A!!!! Lợi dụng thời cơ a! Tuy nhiên, tôi cảm thấy có gì đó không bình thường, chỉ là hôn mà tại sao thân thể tôi lại nóng phừng phực như thế? Hơ…Hóa ra…bàn tay bất chính của hắn đang dao động khắp thân thể tôi. Yaaaaa!!!! Ta nhất định sẽ báo cảnh sát.
- Hơ…Thế Ưu…Anh…anh làm gì thế?-Tôi bất đầu thấy lo cho bản thân nha.
- Đem em trở thành người của tôi!
- HẢ??? Khoan đã, chúng ta đi quá xa rồi! Chúng ta chỉ là…Nè…
Trong khi tôi đang lúng túng phân rõ quan hệ thì hắn tranh thủ cởi áo tôi ra. Chúa ơi!!! Huhu…Mẹ tôi chắc chắn giết chết tôi nha!!!
- Làm ơn nghe tôi giải thích…
- Tôi nhất định sẽ cưới em.
- Vì…vì sao?-Tôi nhất thời bị hắn làm cho loạn trí.
- Vì…tôi yêu em…
- Nhưng…
Đáng tiếc, tôi chưa kịp ý thức được thì đã thấy mình khỏa thân nằm dưới người hắn. Trời! Chẳng lẽ kiếp này tôi phải dính với hắn luôn hả???
- Tôi…chưa từng…-Tôi lắp bắp định nói nhưng nghĩ lại nên thôi. Haizzz…Số trời sắp đặt, huống hồ dù cố gắng tôi cũng không thể thay đổi được gì!!!
- Dù em đối với tôi không có cảm giác gì, không hề yêu thương tôi, nhưng tôi nguyện…suốt đời bên cạnh em, suốt đời yêu thương, bảo vệ cho em.-Hắn thì thầm bên tai tôi, lời nói cực kỳ có hiệu lực. Chỉ một loáng sau, tôi đã chấp nhận cho hắn ăn sạch sẽ.
*****************************************Sunflower
Khi tỉnh lại, tôi thấy bản thân chỉ đắp chăn mỏng tanh, hắn thì tỉnh queo từ lúc nào.
- Hơ…Chuyện hồi nãy…đừng để bụng nha!-Tôi cười hề hề nhưng tâm lại nghĩ khác. Tôi nghĩ hắn nhất định phải suốt đời không quên, lại còn phải cưới tôi, thực hiện những gì hắn đã hứa nữa kìa.
- Đi nào.-Hắn nói. Tôi chỉ biết há hốc mồm.
- Đi đâu?
- Gặp mẹ em. Bàn về đám cưới sắp tới của chúng ta.
- Ờ…HẢ???? Cái…cái gì??? Chết rồi, mẹ…mẹ giết em mất!!!-Tôi la loạn cào cào.
- Hơ. Cũng là kiếm chỗ gả phức em đi thôi. Gả cho anh cũng rất tốt mà! Phải không?
Trời ạ! Sao hắn nói cứ như tôi đi bán thân thế! Mẹ tôi với hắn chắc chung một bọn quá! Huhu…Vậy là xem như nửa đời còn lại của Nhất Hiểu Nguyệt tôi sẽ bị chôn sống trong nấm mồ hôn nhân rồi.
CHƯƠNG 11.1
NGƯỜI MẸ GƯƠNG MẪU.
Tôi cùng Lâm Thế Ưu đi tới chỗ hẹn cũ nhưng lại không thấy mẹ đâu, giác quan thứ sáu cho tôi biết kì này tôi tiêu đời cái chắc!!!
Vác cái thân mềm oặt như cọng bún thiu ra bãi đổ xe, mắt nhắm mắt mũi tôi liền đâm sầm vào một người.
- Mẹ!-Tôi kêu lên một tiếng. Cơ hồ muốn quay đầu bỏ chạy thiệt lẹ.
- Con nhỏ này!!! Nãy giờ mày đi đâu hả??? Có phải không muốn xem mắt nên bày trò không hả??? Mày muốn chết chắc?!!!-Mẹ tôi mắng te tua. Tôi thật muốn gào lên oan ức.
- Mẹ à…Con…
Huhu…Con gái xin lỗi mẹ! Lúc đi thì băng thanh ngọc khiết, lúc về thì mất hết trong sạch.
Tôi rất muốn giải thích nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì phải ngậm ngùi nuốt lại. Oaoa…Còn không phải tại hắn hại tôi thê thảm vậy sao? Tôi muốn bỏ chạy, tôi muốn bỏ chạy a!!!
- Thưa bác…Sở dĩ Hiểu Nguyệt không chịu đi xem mắt là vì…vì cô ấy đã có bạn trai rồi!-Hắn đứng bên cạnh giải vây cho tôi. Phù! Mém chết!
- Có bạn trai? Cậu ư?-Mẹ tôi trên mặt viết rõ 2 chữ: Nghi ngờ.
- Vâng. Công việc ổn định, là sếp của một tập đoàn. Ngoại hình thì…tin chắc bác có thể đánh giá chính xác.
Sặc…Tự cao tự đại. Hừ! Tôi còn tưởng là tổng thống Obama giới thiệu ấy chứ!!! Vậy mà mẹ tôi nghe tới mức 2 con ngươi muốn nhảy ra ngoài. Kế đó, bà đẩy đứa con gái thân yêu này qua một bên rồi tiến tới gần hắn, cười tươi như hoa:
- Chậc, cháu là bạn trai của Hiểu Nguyệt nhà bác hả??? Thiệt tình…Con nhỏ này sao lại ngu như thế!!! Đã có bạn trai còn giấu giấu giếm giếm, mày thích chết à?!
Mẹ ơi! Hắn mới làm bạn trai của con 2 tiếng trước thôi. Sao mẹ lại kì thị như thế! Hừ! Nếu mẹ biết hắn vừa cướp đi trong sạch của con để xem mẹ có còn nhỏ nhẹ với hắn thế hay không???
- Mẹ à! Chúng ta về nhà thôi!-Tôi lên tiếng nhắc nhở.Cả người ê ẩm không thôi. Đứng vững cũng khó nên đành dựa vào người hắn sẵn mượn dịp nói với mẹ tôi chúng tôi “tình thương mến thương” a!
- Ôi dào! Gấp gáp cái gì!!! Này! Có gì hôm nay con ở lại nhà Hiểu Nguyệt luôn nhé!
Mẹ! Mẹ biết mẹ đang làm cái gì không hả??? Mẹ đang dẫn một tên dâm tặc vào nhà con ấy!!!
- Được vậy thì hay quá! Bác với Nguyệt cứ lên xe con để con chở nhé!!!-Grừ! Cái đồ cáo già đội lốt thỏ non. Hắn bỏ bùa chú gì với mẹ tôi thế này!!! Hic!
CHƯƠNG 11.2
NGƯỜI MẸ GƯƠNG MẪU.
- Con gái ngoan! Hôm nay con cứ ở đây nói chuyện, tâm sự với bạn trai đi nhé. Cơm nước cứ để mẹ lo.
Bóng mẹ tôi vừa khuất tôi lê tấm thân tàn tạ lên phòng trong bụng chỉ muốn mọc thêm cái cánh để bay lên phòng cho lẹ mà thôi.
- Mẹ em vui thật đấy!-Anh ta đứng đằng sau nãy giờ chỉ toàn cười nói với mẹ tôi bây giờ đột nhiên chuyển đối tượng.
- Cảm ơn.
Sở dĩ tôi không nói nhiều xa xả như mấy bữa trước bởi vì chẳng còn sức lực đâu mà nói nữa. Hức! Mẹ ơi, sao mẹ nỡ lòng đối xử với con gái như vậy.
- Vẫn còn thấy khó chịu hả???
- Anh nói xem!-Tôi tức muốn lộn ruột. Thằng cha này chẳng bao giờ biết đến cảm nhận của người khác hết. Không biết có phải kiếp trước tôi cưỡng hiếp hắn hay không mà kiếp này hắn theo đuôi tôi dai như đỉa đói í!
- Em yên tâm! Tôi sẽ cưới em mà!
- Hừ!
Tôi không nói thêm, chỉ biết chạy vèo lên phòng. Hừ! Thằng cha này chắc là quỷ sai tới bắt nạt tôi rồi! Huhu...
CHƯƠNG 11.3
NGƯỜI MẸ GƯƠNG MẪU.
Hừm! Ngồi ăn cơm chung với hắn thật sự là khiến tôi khó chịu vô cùng. Thà hắn cứ như bình thường còn hơn phải dịu dàng, hiền lành như thế.
- Nguyệt à! Món này cũng rất ngon, ăn nhiều một chút nhé!-Hắn cười như hoa gắp qua cho tôi. Chúa ơi!
Mẹ tôi nhìn thấy cảnh tương thân tương ái này không khỏi mỉm cười. Hơ...Cười gì chứ? Nếu mẹ là con cam đoan chỉ muốn quỳ xuống van hắn cách xa mình một chút thôi!
- Thế Ưu à! Hay hôm nay cháu ở lại đây luôn nhé?-Mẹ tôi ngỏ ý. Tôi suýt nữa chết nghẹn. Mẹ ơi! Nhà mình chỉ có 2 phòng thôi!!!
- Mẹ! Không cần đâu, anh ấy nhà cao cửa rộng việc gì phải ở đây chứ!!!-Tôi nhắc khéo mẹ.
- Cô nín đi!-Mẹ tôi lườm một cái sắc như dao. Huhu...Sao ai cũng dùng thái độ này để đối xử với tôi thế hả???
- Ừhm...Nguyệt à! Anh sẽ ở lại đây! Nếu em thấy không tiện thì anh ngủ ở phòng khách?
- Không được!-Tôi với mẹ đồng thanh. Tuy nhiên, ý nghĩa lại khác nhau hoàn toàn. Tôi không được vì hắn không-thể-ở-nhà-tôi!!! Còn mẹ tôi không được là vì không-thể-để-hắn-ngủ-ở-phòng-khách! T_T
*********************************Sunflower
Màn đêm buông nhanh, gió lành lạnh xuyên qua màn cửa ùa vào phòng. Tôi nằm trên giường suy nghĩ miên man. Còn cái người ngủ say như chết ấy thì nằm dưới đất. Haizzzz...Thiệt tình...bây giờ tôi thấy không cần hắn chịu trách nhiệm gì nữa đâu! Mệt quá! Cứ như ma đói í, bám dai không dứt!
Không biết hắn nghĩ gì mà thái độ lại thay đổi nhanh như vậy?
Tôi với tay lấy cái điện thoại, nhắn cho Cổ Ngân Châu một mẩu tin: "Này, thế nào là yêu một người hả?"
Chờ mãi không thấy nó nhắn tin lại nên tôi ngủ khi nào không hay. Chỉ biết rằng, dường như có ai đó...ôm tôi, để tôi ngủ trong vòng tay ấm áp.