XtGem Forum catalog
WapHay.Xtgem.Com
Wap Hay - Wap Miễn Phí
» Tải game đế chế Java - Android
» Tải game contra mobile Java - Android
- ( tối qua... Mình nhớ mơ màn là mình đã sốt... và ai đó đã luôn đấp khăn nóng cho mình... Nhưng cũng có thể mình ngủ say quá nên tưởng tượng chăng ? ) - Phương nhìn chằm chằm Kha
- Ăn đi... nhìn gì chứ..
Bỏng dưới sân có tiếng chuông cửa ,Phương cũng ăn vừa xong,Kha biết là Kang nên Kha vội đưa Phương đi thay đồ:
- Đc rồi! Tôi để bộ đồ trong ấy , cô vào thay đồ đi , bộ đồ đó người làm tôi giặc rồi...
Phương thay đồ và bước ra cổng , Kha cũng đi theo :
- Đc rồi tạm biệt.. - Kha
- Cảm ơn anh..! - Kang
Phương mở cửa , bước lên xe , xe bắt đầu chạy
Phương thay đồ và bước ra cổng , Kha cũng đi theo :
- Đc rồi tạm biệt.. - Kha
- Cảm ơn anh..! - Kang
Phương mở cửa , bước lên xe , xe bắt đầu chạy , con bé vẫn k thôi rời mắt Kha , khoảng cách mỗi ngày 1 xa:
- Em ổn chứ? - Kang
- ...
- Phương...
- Sao ? - Nó vội quay qua
- Em làm gì mà thẫn thờ thế ?
- Em.. kô có!- Phương - À! Hôm qua... chuyện hôm qua... Anh có nói cho mẹ em kô?
- Anh đã điện thoại cho bác gái rồi . bác ấy cũng yên tâm - Kang - Hôm qua...Em đã bị ngừoi ta đẩy xuống hồ bơi...
- ... - Phưong suy nghĩ - A! Nhớ rồi , tối qua , em đang đi hóng gió trên lan can , tự nhiên có 1 cô gái chạy đến và nói em cướp thần tựong gì đó của cô ấy... k nói k rành cô ấy đẩy em xuống hồ... và em k nhớ nữa
- Em có biết anh rất lo cho em kô?
- ...- Phưong im lặng - Kha đã cứu em à...?
- ...- Kang - Là anh
- Sao ?
- Em thất vọng lắm phải kô ?
- Ơ... em k có ý đó đâu.. anh đừng..
- K sao đâu! Anh biết em k thể quên tên đó ... Hôm qua vì ngoài trời gió lạnh , nên anh sợ chở em về sẽ bệnh thêm với lại sẽ làm bác gái lo lắng... nên anh đã để e lại ở nhà Kha.
- Vậy sao
- Anh nói với bác ấy là em sẽ qua nhà bạn ngủ , vì đây là cuối năm nên ở lại gặp bạn bè..
- Cảm ơn anh!
Kang chở Phưong về nhà . Nó nghĩ Kha thiíchnó nên mới đối xử với nó tốt như vậy...Thì ra chỉ là kang nhờ Kha làm vậy thôi , và điều mà nò thấy khi đứng ở trên lầu , chính là sự thật mà nó phải chấp nhận.
-
Hôm nay Kha sẽ về nhà thăm bôốmẹ , Kha lên xe chuẩn bị chạy , 1 ngừoi làm chạy ra mở cổng cho xe ra , thì thấy Hà Vy đang đứng đó từ bao giờ, biết Vy muốn nói gì với mình , Kha vội bứoc ra:
- em đến rồi à?
- Vâng! Anh..anh đi đâu thế?
- anh định về nhà..
-Thế ư?
- Nếu em đã đến rồi thì vào nhà nhé!
Kha cùng Vy vào nhà ... Tại phòng khách :
- Anh...Anh yêu cô ấy sao ?
-... - Kha k nói gì,đôi măắtnhìn đi chổ khác , đủ để Vy hiểu đc điều gì khi nhìn vào mắt của Kha
Dôi mắt Vy lại rưng rưng:
- Sao laại..như vậy? em đaãlàm gì sai sao?
-...- Kha lại im lặng
- anh nói đi...- vy lay tay Kha , nứoc mắt k ngừng tuông rơi . Vy như gục ngã
- Vy à...? Em có biết tại sao kô?
- ... - Vy im lặng , nhìn Kha như đang chờ câu trả lời
- Em có biết cảm giác của anh khi đó? Khi mà em bỏ anh đi! Kể cả anh nói gì em cũng mặc kệ
-...- Vy buông tay ra - Em.. em xin lỗi...
- Xin lỗi thì sao chứ? Nó cũng k thể xóa đc vết thưong của anh
- Em...em xin lỗi.. em k muốn..chỉ vì.. - vy k nói đc gì , cổ họng như ngheẹnlại , nó ôm mặt khóc. Khiến Kha k khỏi chạnh lòng .
kha vẫn còn yêu vy.. yêu nhiều lắm , nhưng vì Vy ,Kha đã quá đau khổ
Kha vội ôm vy vào lòng:
- anh xin lỗi.. anh nói hơi quá..Cho anh xin lỗi
- Em...em xin lỗi.. em k muốn..chỉ vì.. - vy k nói đc gì , cổ họng như nghẹn lại , nó ôm mặt khóc. Khiến Kha k khỏi chạnh lòng .
kha vẫn còn yêu vy.. yêu nhiều lắm , nhưng vì Vy ,Kha đã quá đau khổ
Kha vội ôm vy vào lòng:
- anh xin lỗi.. anh nói hơi quá..Cho anh xin lỗi
- Vậy...chúng ta làm lại từ đầu đc kô ? -
Kha khi nghe xong , vội buôn tay ra ...
- Sao vậy?
Kha đứng dạy quay lưng đi ...
- Điều đó sẽ k thể... bởi vì... tình yêu anh dành cho em đã k còn như xưa
- Là.. là con bé đó ? - Vy
- ...
- Con nhỏ đó có gì tốt mà anh lại thích nó chứ ? Nó có gì hơn em hả ? - Vy
- Điều đó k quan trọng... vì anh thích cô ấy...vậy thôi
Kha lạnh lùng bước đi , để Vy ở lại khóc nức nỡ :
- Mày là..ai... sao mày dám cướp tình yêu của tao...Tao sẽ k tha cho mày đâu...- Vy cười nham hiểm - Tao sẽ khiến Kha thích tao
-
Kang và Phương đang ngồi ngắm sao trên tầng thượng ( nhà của Phương):
- Nghĩ hè rồi...! Em định làm gì nào ?
Phương cười :
- Em cũng k biết! Có thể ngày mai em sẽ vào trường đăng ký học hè!
- Vậy cũng đc ! Cố gắn lên nhé! năm cuối đấy! - Kang xoa đầu Phương...Phương chợt ngã đầu vào vai Kang
" Ring Ring " tiếng chuông điện thoại của Kang reo lên , là số từ HQ gọi về :
- Gì thế này - Kang nghĩ
- Alo ( tiếng HQ)
- Bố đây ( HQ)
- Sao vậy bố ? Bên ấy có chuyện gì à ? ( tiếng HQ)
- Con đừng lo! Nhưng dạo này trên mạng HQ có 1 tin đồn rằng con đã có bạn gái ở VN ( tiếng HQ)- ...- Có thật k?
- Dạ... đúng thế ạ ( tiếng HQ)
- Bây giờ , ta k biết phải làm sao ! Truyền thống gia đình ta là con trai trửong 18t phải lấy vợ ... Những ngừoi đó nghĩ rằng con đã có vợ ở HQ mà lại sang VN , mà còn có bạn gái...( tiếng HQ)
- Bố ơi , đừng lo mà ! Con sẽ lên blog của con giải thích.. ( tiếng HQ)
- Thôi , bố bận rồi , có gì bố con ta nói chuyên trên mạng ( tiếng HQ)
Bố Kang cúp máy , Phương nhìn Kang :
- Gì vậy anh ? Bên HQ điện qua hả?
- Ừ! Bố anh hỏi thăm sức khỏe anh đó mà
- Bố anh thưong anh quá...

Tại nhà Kha , Kha đang gọi cho bọn đàn em để truy ra tung tích kẻ đã đẩy Phưong xuống hồ:
- Thế nào ? - Kha
- Sao đại ca ? - đàn em
- SAO ? SAO HẢ ?- Kha quat- Chuyện tôi nhờ cậu sao rồi !
- Dạ.. vẫn chưa có manh mối gì
- HẢ ? CÁI GÌ
Kha quát làmthằng nhóc giật mình:
- Dạ...dạ.. có - thằng nhóc lấy khăn chấm mồ hôi
- Nói
- À! Theo em đc biết "sơ sơ "( thằng nhóc cầm tờ giấy đọc) : " Cô ta là 1hs vừa chuyển từ HQ sang học ở trừong mình đc 1 năm và hiện đang học ở lớp A , nghe nói khi bên đấy cô ta đã thích 1 cậu ấm của 1 tập đoàn gì đó ! Và bị từ chối..." Hết rồi !
- Cái gì ? Thế thôi à ? Còn tên ?
- Dạ.. da..để em nhớ.. - Thằng nhóc suy nghĩ - à! Ellen Trần
Kha cừoi nham hiểm :
-Ellen Trần ? Ngày mai tôi sẽ vào trừong đăng ký học hè , sẽ tra ra cô ta thôi
Kha cúp máy cái rụp , thằng nhóc mồ hôi đầy mặt
3 tháng sau . Kha đã biết tung tích cô gái tên Ellen Trần nhưng vẫn k gặp đc cô ta , cô ta k hề học hè .
Sau nhiều tháng " truy tìm " Kha đã biết đc nhà cô ta.
7h tối , Kha đang cùng đàn em chuẩn bị đi tìm cô ta tính sổ:
- Tụi bay chắc ăn chứ ? - Kha ngồi trên xe cùng 3 đàn em ( tất nhiên hắn k phải là người lái xe )
- Chắc đại ca. Con nhỏ đó có thói quen đi về nhà lúc 7h30
Xe của Kha đang chạy trên đường .
Đúng lúc đó Vy cũng đang đi taxi về , chợt thấy chiếc xe màu đen có biển số giống như của Kha:
- ( Gì thế nhĩ ? Đó chả phải xe của Kha sao? Cậu ấy đi đâu vậy kìa ? Cậu ta rất ít khi ra đường giờ này mà.) - Vy vội gọi tài xế - Bác ơi đuổi theo chiếc xe chạy trước mặt giúp cháu
Vậy là Vy cũng đang theo dõi xem Kha đi đâu
Đến 1 con đường vắng tanh , trước đó có 1 con hẽm , xe của Kha đậu lại ở đó , chờ "con mồi" xuất hiện.
Vừa lúc đó xe của Vy cũng dừng lại đó:
- Bác dừng ở đây nhé! - Vy cũng ngồi đỡiem Kha sẽ làm gì ờ đây - Cậu ấy đến đây lam gì vậy nhĩ
20 phút sau , 1 cô gái có mái tóc cột cao đi đến con hẽm:
- Nó đấy đại ca
Bỏng Kha và bọn đàn em ra khỏi xe lao đến con nhỏ. Vy trố mắt:
- Cậu ta giờ hết đi gậy chuyện lại ghẹo gái ư? - Vy như muốn bổ nhào ra ngăn Kha lại
Kha đi đến túm lấy áo con bé :
- Các người là ai sao lại... - cô ta cố lấy tay của Kha ra khỏi người nó
- Mày là Ellen Trần ?
- Thì sao hả ?
Kha vội thả con bé xuống, Ellen bị bọn đàn em của Kha vay kín , cô ta k thể làm đc gì:
- Các..các người muốn gì...Tôi...tôi la lên giờ
- Đc mày cứ la , tao thách ! - Kha
- Các người muốn gì ? - Ellen sợ hãi
- Có phải cách đây 3 tháng tại buổi tiệt liên hoan , mày đã đẩy 1 cô gái té xuống hồ bơi ?
- Tại..tại cậu sao lại biết ?
- Nói...- Kha bóp cổ con be
- Có..là tôi
- Vậy thì mày chết chắc rồi ! - Kha vội bóp cổ cô ta nâng lên, Ellen giẫy nãy nhưng vô dụng.Bọn đàn em can:
- Đại ca! K khéo chết người đấy
Kha buôn cô ta xuống , Ellen ho sặc sụa:
- Các người có liên quan gì đến cô ta ? Sao lại sinh sự với tôi
- Điều này k liên quan đến cô
- À...! Chắc lại là 1 cây si đây - Cô ta cười nham hiểm
- Câm mòm - Kha tát 1 tát tay lên má Ellen. Cô ta ôm mặt khóc:
-Tại sao mày làm thế ?
- Tôi...tôi.. - Ellen ấp úng - Cô ta..cô ta cướp thần tượng của tôi
- Thần tượng ? - Kha suy nghĩ - thằng Kang đó à?
- Đc rồi! tôi nhắc lại... hôm nay tôi tạm tha! nếu có lần sau... đừng trách
Kha cùng đàn em " rút lui" và chạy xe đi mất
Vy trong xe k khỏi bàn hoàn:
- Cô ta là ai? Sao dám đắc tội với Kha ?
Rôi Vy cho xe chạy đi.
- Chết tiệt , lại con Phương , chắc nó gọi thằng điên đó đến...Tao sẽ trả thù
Sáng hôm ...
Phương đi học như thường ngày , khi bước đến gần lớp ... Cửa lớp đã bị đám đông che mất , chắc cở 20 máy 30 người :
- Lại chuyện gì đây ?
Phương bước nhanh đến cửa lớp , bỏng đám đông quay lại nhìn Phương chầm chầm , con bé k hiểu gì cả...
Chợt Nga chạy từ lớp ra , chen qua đám đông:
- Chuyện gì vậy ? - Phương
- Đi theo tớ - mặt Nga có vẻ nghiêm trọng
Nga kéo Phương vào lớp , đến trước bàn học nó , Phương há hóc mồm: Trên bàn đó dán đầy giấy nhớ , dường như là kín cả bàn , trên đó ghi rất nhiều
" Mày trả bạn trai cho tao "
" Đồ k biết sĩ diện "
" Mày hâm à? "
v..v...
Làm Phương k hiểu gì hết , no k có làm gì để người khác ghét cả .
- Gì vậy Phương , sao lại như thế ? - Nga
- Mình k biết nữa , k hiểu sao lại như thế
Bỏng điện thoại của Phương " tít tít " , 1 tin nhắn gởi đến , Phương cầm máy lên:
- Đi đi đi , đi hết đi , sao tụi bay nhìu chuyện vậy ? - Nga đuổi hết đám đông
Trên máy ghi " Có lẽ mày rất muốn biết tại sao đúng kô ? Hỏi thằng Kha " của mày " đấy ! "
- Tôi biết mà... thế nào cũng lên quan đến tên đó
Phương tức giận chạy đến lớp 12D gặp Kha , Nga chạy theo :
- Cậu làm gì vậy ?
- chuyện này liên quan đến thằng Kha
- Sao chứ
Phương đến trước cửa lớp , trên tay còn cầm 1 mẫu giấy nhớ :
- Thằng Kha đâu ? - Phương
- Chuyện ..chuyện gì thế ? - 1 đứa trong lớp
- Thằng Kha đâu rồi ?
- Chuyện gì ? - Nhỏ lớp phó chạy ra - Cậu tìm lớp trưởng bọn mình có chuyện gì ?
- Nó đâu ?
- Nó chưa tới lớp - Nhỏ lớp phó
- Chết tiệt , chắc gây ra chuyện rồi vá họa cho mình , giờ định chùn ...
- CHÙN ? - Kha đứng phía sau nó. Làm nó giật mình quay ra sau.
Nga đi chung nó nảy giờ k hiểu gì cả
- Ý cậu là sao ? - Kha
- Sao hả ? Cậu làm cái trò gì thế ?
- Trò gì ?
Phương đứa mảnh giấy cầm trên tay đưa cho Kha:
- Vậy là sao ? - Kha
- Sao à? Cái đó dán đầy bàn học của tôi đấy !
- Liên quan gì tôi ?
- Anh còn giả đò sao ? - Phương đưa tin nhắn trong đt cho Kha đọc
Kha đọc xong nắm chặt đt, tức giận:
- Chết tiệt , là cô ta ...-
Phương giật phắt điện thoại:
- Anh làm gì thì tôi mặc kệ , nhưng làm ơn đừng kéo tôi vào cuộc
Phương quay đi
Kha ở lại tức điên với con Ellen Trần , nó đang núp sau 1 bức tường gần đó
Phương giật phắt điện thoại:
- Anh làm gì thì tôi mặc kệ , nhưng làm ơn đừng kéo tôi vào cuộc
Phương quay đi
Kha ở lại tức điên với con Ellen Trần , nó đang núp sau 1 bức tường gần đó.
- Lại sắp có kịch hay đây ! - Ellen cười nham hiểm ... Nó biết rõ là Kha sẽ tìm nó tính sổ
Tan học , tại lớp 12B:
- Chiều này có học gì kô Phương ? - Nga hỏi . Cả lớp đã ra gần hết
-( k biết hồi sáng mình nói thế với cậu ấy có quá đáng k nhĩ? Mình thật là...) - Phương có vẻ hối hận khi nói hơi nặng lời với Kha , nhưng lạ ở chỗ Kha k hề mắn nó , như những khi như thế.
- Cậu sao thế ?
- Kô có gì ?
- Lại suy nghĩ lung tung nữa à?
- Làm gì có , cậu nói sao chứ
- Hồi sáng là chuyện gì thế ! Nói mình nghe đi
- Mình cũng kô rõ lắm , nhưng biết là liên quan đến Kha
Và thế 2 cô bé cùng nhau dẫn xe ra cổng vừa dẫn xe 2 cô bé vừa nói chuyện với nhau.
Tại chân cầu than( khối 12 học trên lầu), Kha kô hề gọi đàn em ỏ lại xử Ellen , mà nó cố tình cho bọn đàn em về hết , nó sẽ 1 mình ở lại xử Ellen.
Chợt 1 thằng đàn em chạy từ trên lầu xuống có vẻ hối hả:
- Sao thế ? -Kha
- Con.. con nhỏ đó... nó nó đã trốn từ tiết 2 rồi
- CÁI GÌ ? - Kha tức điên - Chết tiệt , cái con ranh này ! Mày muốn chết à
Thế là Kha ra về với vẻ mặt bực bội
Phương và Nga đang đạp xe về nhà :
- Cậu cũng thật là , mắn nó trước bao nhiêu người - Nga trách - Lúc đó mình thấy mặt hắn kô có vẻ gì tức giận , mà có chút buồn
- Giờ nghĩ lại , mình cũng thật là...ngốc!
- Cậu kô thấy hắn lạ lắm hả ?
- Lạ gì?
- Từ lúc buổi tiệt liên hoan của trường đến giờ ! Hắn thay đổi thấy rõ luôn
- Vậy sao ? - Phương thẫn thờ
- Hắn k hay cáu gắt hay quát mắn ai
- Sao cậu để ý kỹ thế hả ?
- Điều đó cả lớp nó ai cũng nói vậy mà
- Uhm

Trong khi đó , Ellen Trần đang trở về nhà , cô ta có vẻ đắc ý lắm:
- Mày(Kha) sẽ k ngờ đc đến tình cảnh này đâu ! - Rồi nó cười ha há lên như con điên
Chợt 1 chiếc xe 4 chỗ chạy đến đậu trước mặt nó , trong xe 1 cô gái đeo kính đen trong rất xinh đẹp bước ra , tóc xoăn sợi mì , cô ta bước đến Ellen:
- Cô là Ellen Trần ?
Cô gái bước đến và kéo cặp kính lên , đó là Hà Vy :
- Sao thế nhĩ? Dạo này mình nỗi tiếng thế ? Ai cũng hỏi mình - Ellen
- Là cô phải kô ?
- Đúng vậy , có chuyện gì ?
- Có phải cô rất ghét con Ngọc Phương lớp 12B ?
- Cô là ai , sao lại...
- Đc rồi chúng ta tìm 1 nơi rồi nói chuyện
Cứ thế Ellen và Vy tìm 1 quán cafe gần đó trò chuyện:
- Cô muốn hợp tác ? - Ellen
- Đúng thế ! con nhỏ " láo xược" đó k chỉ cướp thần tượng của cô mà cô ta còn cướp mất trái tim người mà tôi yêu.
- Hm.! Cô ta thật quá đáng - Ellen tức giận
- Vì thế... Đầu tiên chúng ta phải tạo cho nó 1 hình tượng xấu trong mắt mọi người
- Hm.! Cô ta thật quá đáng - Ellen tức giận
- Vì thế... Đầu tiên chúng ta phải tạo cho nó 1 hình tượng xấu trong mắt mọi người
-
Hôm nay Phương đi học trễ hơn thường ngày , mà đôi khi nó cũng vẫn thế, chạy xe đến nhà xe , chợt nó nghe thấy những tiếng xì xầm , bàn tán của 1 nhóm học sinh gần đó :
- Ê bay! là con nhỏ đó đấy
- Con nhỏ xả tóc đó hả ?
- Ừa! Con đó nó đang cặp với đại gia đó
- Vậy hả? Mới học cấp 3 mà cặp với đại gia rồi .
- Nghe đâu là Thiếu Gia của tập đoàn đá quý Mari ở Hàn Quốc đó ?
- Thiệt kô vậy? Cậu đùa à? Ở đây là Việt Nam mà...
- Cậu ta qua VN du lịch ấy mà...
- Thôi..thôi.. đi thôi.. cô ta nhìn mình kìa..
Phương chợt vội vã đi vào lớp .
Nó ngồi vào bàn học , hôm nay nó ko nói gì cả , nó cứ im lìm như thế :
- Cậu sao vậy ? Ngoài đó bàn tán gì sao ? - Nga chồm lên hỏi thăm
- Kô có gì đâu ! - Nó cười - Cậu biết chuyện gì à ?
- Mình..mình... - Nga ấp úng
- Nói đi ... Mỗi khi có chuyện gì cậu dấu mình cậu đều lấp lự thế đó
Phương lây tay Nga :
- Cái này... - Nga kô biết phải nói thế nào - Để ra chơi mình sẽ nói cho cậu

Giờ ra chơi 2 tiết đầu .
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Waphay.Xtgem.Com chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phương và Nga cùng nhau ra ghế đá ngoài sân nói chuyện :
- Sao?? Sao họ lại nói...thế - Phương bất ngờ
- Mình cũng kô biết nữa... Mình cũng bàn hoàn lắm Cậu đang quen với Kang Hu phải kô ?
- Hm.. - Phương gật đầu
- Cậu ta cũng là người HQ ... Ừ mà cậu kô biết thân thế của cậu ấy à ?
- Mình chỉ biết gia đình Kang ở HQ , là 1 gia đình khá giả
- Không chừng cậu ấy là " Hoàng Tử " mà nhiều cô gái ao ước đó .. - Nga đùa
- Này...Sao cậu nói vậy chứ - Phương bối rối
Tan học , Phương và Nga vẫn về như bình thường , nhưng vì lời đồn dường như cả trường ai cũng biết Ngọc PHương của lớp 12B đang "cặp bồ " với đại gia. Vì thế Phương luôn cố gắn lờ đi những lời nói đó.
Trước cổng trường , chiếc xe màu đen 4 chỗ ngồi đậu trước trường :
- Chắc chiếc đó là xe của thằng Kha ? - Phương
- Kô đâu - Nga
- hữ ?
- Nghe nói thằng Kha mới sắm xe riêng chạy rồi , kô còn nhờ tài xế nhà rước nữa !
- Vậy à ?
- Đó thằng Kha đó
Kha đang chạy xe ra khỏi trường , và nhìn Phương với anh mắt lạnh lùng , làm con bé có 1 cảm giác vô cùng vô cùng khó chịu , và như trái tim của nó muốn tan ra.
Chợt cửa kiếng phía trước của chiếc xe hạ xuống , ngồi bên trong là 1 chàng trai rất dễ thương - Thiếu gia tập đoàn đá quý Mari :
- Hả ? Kang - Phương tròn mắt... - Sao..sao.. anh ấy...
- Hoàng tử của cậu kìa ! - Nga lây tay Phương đùa
- Gì vậy...
Kang chợt mở cửa xe bước ra , tụi con gái đang đi bỏng xúm lại xì xầm :
- Thiệt kô vậy ! Anh ấy ... là Kang Hu hả ?
- Ôi đẹp trai quá , kô ngờ anh ấy ngoài đời còn đẹp hơn trong hình nữa
- Oa!
Kang bước đến gần chỗ của Phương đứng
Phương như bị bao vây , kô thể nào chạy xe ra đc đám đông , chợt Nga đẩy Phương ra :
- Cậu... - Phương
- Đi đi...
- Xe.. xe.. - Phương
- Kô sao ! - Chợt Nga kéo tay 1 cô bạn cùng lớp lại -Trinh , Kô phải cậu đi bộ sao ? Cho cậu mượn xe của Phương nè , mai trả cũng đc
- Vậy sao đc !
- Lấy đi... Cậu kô thấy gì sao ? - Nga liết qua nhìn Phương
- ờ ờ
Kang tiến gần lại Phương hơn , khiến con bé kô thể nào đi đc 1 bước nào , nó hồi hợp toát mồ hôi lạnh cả tay, Kang nắm lấy tay Phương , con bé kô thể đi đc , Kang kéo tay nó. Đám đông la hét ôm xòm, có người thì phản đối , có người thì hưởng ứng:
- Anh ...
- Hôm nay anh sẽ chở em đến một nơi
- Nhưng.. .sao.. sao anh lại xuất hiện lúc này...
- Vào xe đi anh sẽ nói sau
Phương cũng k còn cách nào khác , dù gì Kang cũng đến tận trường.
Khi chiếc xe vút đi , đám đông k ngừng ôm sòm:
- Lời đồn là thật rồi ! - 1 người
- Kô tin đc! Con bé đó có bản lĩnh gì mà " quyến rũ " đc anh ấy thế chứ
Bọn con gái thì tức điên
Vậy sao?
Trời ạ , sao mình " xuống sắc" ghê thế nhĩ ! hic hic... Dể mình rán rán nha! hihi

Phương cũng k còn cách nào khác , dù gì Kang cũng đến tận trường.
Khi chiếc xe vút đi , đám đông k ngừng ôm sòm:
- Lời đồn là thật rồi ! - 1 người
- Kô tin đc! Con bé đó có bản lĩnh gì mà " quyến rũ " đc anh ấy thế chứ
Bọn con gái thì tức điên
Ngồi trong xe , Phương vẫn im lặng:
- ( ánh mắt ấy của kha là sao? Có lúc rất gần gũi , nhưng lại có lúc rất lạnh lùng...)
Nó chợt quay sang hỏi Kang:
- Anh định đưa em đi đâu ?
- Anh nghĩ nói ra thì hơi sớm đối với lứa tuổi của chúng ta , nhưng...
- '' Hơi sớm đối với lứa tuổi của chúng ta '' , ý anh là sao ?
Vừa lúc đó kang dừng xe tại 1 nhà hàng cao cấp dành cho giới thựong lưu , nhìn thật là nguy nga đẹp lọng lẫy kô kém buổi tiệt liên hoan ở nhà Kha .
Nhưng dường như nhà hàng hôm nay đc ai đó bao hết thì phải. Phương chợt để ý kỹ Kang , cậu ta ăn mặc rất chỉnh trang và khác ngày thường:
- Thật ra là chuyện gì vậy ? - Phương
- Đi theo anh , anh nghĩ chuyện này sẽ khiến em bất ngờ - Kang mỉm cười , nụ cười đẹp hút hồn
Kang kéo tay Phương bước vào cửa hàng , kéo tấm cửa kính ra , hơi lạnh phả vào mặt Phương khiến nó kô thể đi tiếp :
- Lạnh à ? Thật là... Để anh dặn chủ nhà hàng tắt mấy lạnh !
-( Sao cơ ? Anh ấy nói thế là sao ?) - Phương bất ngờ - À...thôi..kô sao đâu
Kang vội cởi áo khoát ngoài khoát cho Phương :
- Anh kô lạnh sao ? - Phương
- Kô sao - Kang chợt nắm chặt tay Phương đi tiếp , đi đến một căn phòng , căn phòng này chỉ có khách quý của nhà hàng mới đc vào :
- Ăn nhà hàng mà có phòng riêng ư ?Chắc đắc lắm! - Phương hồi hợp kô biết Kang lại cho nó bất ngờ nào nữa đây.
Kang vẫn nắm chặt tay Phương , sau đó mở cửa phòng ra . Bên trong có 1 cặp vợ chồng cở tuổi trung niên , còn bên kia bàn là... bố mẹ Phương. Phương tròn mắt:
- Sao..sao ba mẹ em lại... ở đây ? - Phương
- Các con đến rồi à ( tiếng HQ) - Người đàn ông lên tiếng
- Vâng ( tiếng HQ) - Kang
Kang và Phương ngồi vào bàn ăn
Phương vẫn kô tin vào mắt mình nhìn thấy :
- Ba...Mẹ sao lại ở đây ?
- Kang Hu, con vẫn chưa nói cho Phương biết chuyện gì à ? - Mẹ của Phương
- Dạ con muốn cô ấy bất ngờ - Kang quay sang Phương rồi nhìn qua cặp vợ chồng nọ - Đấy là bố mẹ anh
- Hả ? Bố mẹ anh ? - Phương há hốc mồm , chợt nó nhớ lại có người lớn ở đây nên nó cố bình tĩnh.
- ( Chắc là chuyện hệ trọng ! Kô lẽ ...) - Phương suy nghĩ
Mẹ của Kang nhìn Phương và mỉm cười 1 nụ cười nhân hậu :
- Chào con , bác đã nghe Kang nói về con rất nhiều . - Người phụ nữ chợt đứng dậy nhìn mọi người và tiếp lời - Sẵn đây tôi xin nói lý do buổi tiệt hôm nay( tiệt nhỏ ^^!)
Phương đưa mắt cố lắng nghe những gì mẹ Kang sắp nói:
- Hôm nay là bữa tiệt hứa hôn giữa Kang Hu và Phương !
- Sao ? Hứa..h...u..ư...ứa... hôn ? - Phương bất ngờ. Khi nghe xong , nó dường như bị đánh bay mất hồn .
- Em sao vậy ? - Kang nắm tay Phương
- Em...! Nhưng...em mới 18t với lại , em chưa có... học Đại học...chưa..chưa tốt nghiệp mà...
- Chuyện này anh có nói với bố mẹ anh , sau khi em tốt nghiệp chúng ta sẽ đám cưới , sau đó em sẽ học đại học ở HQ luôn.
- Nhưng , sao gấp quá vậy...!
- Đó là do dư luận - Mẹ kang - Họ có rất nhiều tin đồn kô tốt với Kang , với lại gia đình có quy tắc rằng con trai duy nhất hoặc con trai trưởng của gia đình phải lấy vợ khi 18 tuổi .
- ( Trời! Quy tắc gì mà kỳ cục kẹo thế nhĩ ? Thời này ai lại lên xe bông lúc 18t như thế chứ...) - Phương nghĩ thầm
Bố của Kang kô nói gì cả , vì ông ấy kô biết tiếng Việt nhiều lắm , chỉ có mẹ Kang nói thôi.
- Em sao thế ? Em kô vui à ? - Kang
-Em kô có !
- Hay em kô thích anh nữa sao ?
- Sao anh lại nói vậy chứ ! - Phương đổ mồi hôi lạnh cả tay .
- Chỉ tại , nó bất ngờ với em quá! - Phương sực nhớ - Sao hôm nay nhà hàng vắng quá vậy anh ?
- À! Bố mẹ anh bao hết nhà hàng rồi ! - Kang
- Hả ? ( trời ạ... giàu đến vậy ư? ) - Phương bất ngờ , nhưng nó lại nhớ đến tin đồn ở trường - Kô lẽ... là thật ?
- Gì vậy
- Ở trường em , có rất nhiều người nói em quen với cậu ấm của tập đoàn gì đó của HQ... Nhưng em chỉ biết anh là người HQ thôi, kô lẽ... anh...
- Đúng vậy , bố mẹ anh là người quản lý tập đoàn đá quý Mari
- Sao... - Phương tròn mắt. Kang lúc nào cũng khiến Phương bất ngờ
- Ở trường em , có rất nhiều người nói em quen với cậu ấm của tập đoàn gì đó của HQ... Nhưng em chỉ biết anh là người HQ thôi, kô lẽ... anh...
- Đúng vậy , bố mẹ anh là người quản lý tập đoàn đá quý Mari
- Sao... - Phương tròn mắt. Kang lúc nào cũng khiến Phương bất ngờ
Và sau đó bữa tiệc kết thúc , Kang thì đưa bố mẹ về nhà ( Kang mua khi mới qua VN)
Còn Phương cùng bố mẹ về bằng taxi, trên xe:
- Sao ba mẹ lại kô nói cho con biết
- Ba mẹ cũng bất ngờ lắm chứ- bà mẹ - Bố mẹ Kang nói họ vừa đặt chân xuống sân bay là đòi đến nhà chúng ta để nói chuyện
- Vậy là ba mẹ đồng ý hả? Con mới 18t thôi mà mẹ - Phương
- Sao vậy con? Kô phải con thưong Kang lắm sao , sao con có vẻ kô vui ?
Phương chợt giật mình , nghĩ lai :" Sao mình lại cảm thấy khó chịu vậy ? Có lẽ.. chắc là mình chưa chuẩn bị tâm lý sẳn"
- Đâu có đâu , tại bất ngờ quá , con kô kịp phản ứng thế nào.. - Phương mỉm cười
- Với lại , nhà mình còn đang khó khăn về làm ăn , mà nhà thằng Kang Hu lại là 1 tập đoàn lớn của HQ - Bố của Phương
- Sao ? - Phương giật mình- Kô lẽ , bố mẹ đồng ý chỉ vì...điều đó?
- Bố mẹ xin lỗi , với lại thấy con cũng thương thằng Kang nên bố mẹ cũng đồng ý , trước sau các con cũng kết hôn mà , chỉ là hơi sớm hơn thôi! - Bố Phương
- Kết hôn ư ? - Phương dường như quên mất điều gì đó
- Kô phải Kang đã cầu hôn con và tận tay đeo nhẫn cho con sao ? - Mẹ của PHương - Nó(chiếc nhẫn) đâu rồi ?
Mẹ của Phương chợt thấy con gái kô đeo chiếc nhẫn
- À... - Phương sực nhớ - Dạ , con sợ mất nên cất rồi
Hôm ấy Phương vì quá xúc động nên...đã đồng ý kết hôn với Kang Hu sau khi nó tốt nhgiep
Về đến nhà , Phương ở trong phòng , ngồi úp mặt xuống bàn học , đang nghĩ về điều gì đó , nhưng chắc kô phải là điều gì đó làm nó buồn : nó đang nghĩ Kang đã tốt với nó như thế nào.
Thì đúng lúc
Về đến nhà , Phương ở trong phòng , ngồi úp mặt xuống bàn học , đang nghĩ về điều gì đó , nhưng chắc kô phải là điều gì đó làm nó buồn : nó đang nghĩ Kang đã tốt với nó như thế nào.
Thì đúng lúc đó Luân mở cửa phòng ra , làm nó giật mình:
- Gì thế ? - Phương
Luân bước vào nở 1 nụ cười thật tươi , tiến lại chổ Phương ngồi :
- Chị giấu kỷ thật , em kô ngờ chị với thằng Kang Hu đang hẹn hò.
- Ý em là sao hả ? - Phương
- Trời , em chỉ nói vậy thôi , làm gì chị nhìn em ghê vậy
- Kô hơi đâu nói với em !
- Em cũng kô hỉu nỗi chị nữa ! - Luân vừa nói rồi dựa lưng vào cái bàn học của Phương
- Sao lại kô hỉu ?
- Chẳng phải chị thích thằng Kha sao ?
Câu nói của Luân làm Phương do dự , nó chợt né sang :
- Em kô tán thành chị với Kang à?
- Em kô có ý đó! Kang Hu là 1 đứa tốt , chị đừng làm gì nó buồn nhé , vì từ nhỏ chưa có ai làm nó buồn cả , và em kô muốn chị làm nó buồn...
- Ừ
- Thôi em kô nói nữa đâu , mắc công chị lại suy nghĩ lung tung - Luân lại mỉm cười đến xoa đầu Phương rồi bước ra phòng và đóng cửa
- Cái thằng này ...
Từ nhỏ , Luân đã luôn coi Phương là một đứa em gái hơn là một người chị
Phương ngồi đó, rồi lại tìm trong các ngăn bàn học , nó rút 1 cuốn sách ra khỏi đóng sách đang xếp chòng lên nhau.
Đó là một cuốn sách rất đáng yêu , đó là nhật ký của nó:
- Có lẽ... "nó " sẽ là kỷ niệm kô bao giờ mình quên đc - mối tình đầu của mình. Mong rằng Kha sẽ hạnh phúc bên Vy...mãi mãi...
Kha đang ngồi trong nhà ngồi hướng ra vườn cậy của nhà nó , trên tay cầm cái máy nghe nhạc . Trong Kha chẳn có chút bận tâm gì nhũng chuyện xảy ra lúc trưa.
Chợt có tiếng Vy đang gọi nó , nó có nghe nhưng kô quan tâm :
- Anh Kha à ... - Vy chạy đến chổ nó - cuối cùng cũng thấy anh rồi
Kha như kô nghe , Vy ra đứng trước mặt Kha , rồi khum người xuống , nhìn Kha , đôi mắt Kha vẫn mở to:
- Anh Kha!
Kha ngồi dậy, vội tháo tai nghe ra :
- Gì vậy ?
- Trời , anh làm em quên mất ! Có chuyện quan trọng nè
- Chuyện gì vậy ?
Vy vội kéo tay Kha vào nhà :
- Em làm gì thế hả ?
Vy kéo Kha ra phòng khách ( hôm nay bố mẹ Kha lại đi công tác ở nước ngoài) , đẩy Kha ngồi xuống ghê.
- Em kô ngờ , kô ngờ cô ta lại đối xử với anh như vậy
- Em nói ai? Phương a ? - Kha
- Chứ còn ai nữa
Vy lấy trong túi ra cái điện thoại màu hồng xinh xắn , nó đang bấm gì đó. Kha vẫn kô hiểu Vy nói gì.
Thì trong điện thoại vang lên tiếng nói của một cô gái , giọng nói rất giống của Phương:
" - Hình như thằng Kha thích cậu đó Phương - 1 cô gái
- Tất nhiên rồi , nhưng đối với tôi , cái tên ấy chả là gì cả , nhà hắn so với nhà của KAng Hu thì 1 trời 1 vực - tiếng của Phương
- Sao cậu nói vậy , cậu kô phải thích thằng Kha sao mà nói vậy , kô sợ nó buồn à?
- Buồn gì chứ , mặc kệ tên ngốc đó , mình nói thích hắn chỉ là đùa hắn thôi , kô ngờ hắn lại thích mình thật , đúng là ngốc
... ... ... ...
"
Tiếp theo sau đó còn có những lời lẽ khinh thường Kha
- Buồn gì chứ , mặc kệ tên ngốc đó , mình nói thích hắn chỉ là đùa hắn thôi , kô ngờ hắn lại thích mình thật , đúng là ngốc
... ... ... ...
"
Tiếp theo sau đó còn có những lời lẽ khinh thường Kha
- Cô ta nói cái quái gì thế ? Tôi có nói thích cô ta bao giờ ?- Chắc là Kha đã quên mất mình từng nói gì
- Em đã tìm đc đoạn ghi âm này trong lúc thấy tụi học sinh trường anh truyền tay nhau.
- Tôi kô ngờ cô ta lại là con người như vậy , uổng công tôi coi trọng cô ta.
-
Hôm nay Phương đến trường như mọi ngày , nó ra nhà xe gởi xe , rồi đi vào lớp , trên đường đi , thì nó thấy Kha đang đi trước nó . Chợt Kha làm rớt cái điện thoại , dường như hắn kô quan tâm đến và cứ tiếp tục đi.
Phương chạy đến nhặt cái điện thoại , rồi vừa chạy vừa gọi Kha:
- Kha à...
Kha quay lưng lại , nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng:
- Làm rớt điện thoại nè !- Phương chìa cái điện thoại ra
Hắn giật phắt cái điện thoại mà chẳng thèm nói 1 lời cảm ơn :
- Tôi... kô ngờ cô là loại người như vậy
- Gì hả ? Loại người gì cơ ?? - Phương kô hiểu Kha đang " nói cái quái " gì
Kha nói xong quay lưng đi mất.
Còn Phương thì lại nghĩ thằng Kha lại "dở chứng" , nên nó kô quan tâm , đôi khi Kha vẫn hay thế.
Phương vào lớp , lấy hết tập trong cặp ra soạn , thì rớt ra cuốn nhật ký , nó vội vã cầm lên:
- Trời ạ , sao nó lại ở đây ! - Nó vừa nói vừa nhìn xung quanh kô muốn mọi người biết - ( Chết tiệt , kô lẽ mình lại nhằm nữa... Chắc tại hôm qua buồn ngủ quá nên mình lại đem luôn nó vào cặp )
Chợt 1 thằng con trai giật ngay cuốn sổ:
- Gì thế này ? Cuốn sổ hả ?
- Này! Trả tớ - Phương vừa nói vừa với tay lấy cuốn sổ , kô biết sao mà hắn cao thế hong biết.
Thế là nó lại rượt thằng nhóc chạy tùm lum trường để lấy cuốn sổ , thằng nhóc truyền cuốn sổ sang tụi con trai , và tụi nó lại truyền tùm lum , làm Phương chạy học hơi , nó thở hòng hộc.
Chẳng may lại có 1 thằng " ngớ ngẫn " đưa nhầm cho thằng Kha:
- Gì thế ?
Thằng nhóc luốn luốn rồi chạy mất tích. Bỏng tiếng chuông réo lên báo hiệu bắt đầu tiết học.
Phương kô thể nào mà đi tìm tiếp đc nữa , nó quá mệt , nó sợ " bí mật " của nó sẽ bị người khác phát hiện , nhưng chả phải cả trường đã biết rồi sao ? Nó đành ngậm ngùi trở về lớp, kô thể nghĩ tiết vì lý do " ngốc nghếch " như thế, kẻo lại bị rinh lên " sổ đầu bài " ngồi nữa.
Kha thì đang trong lớp học , ở trên: giáo viên thì cứ " thao thao bất tuyệt " , và học sinh ở dưới cũng " thao thao bất tuyệt " . Cứ vậy Kha lấy cuốn sổ ra:
- Sổ gì vậy trời , màu mè lòe loẹt , chỉ có tụi con gái mới thích trò này.
Kha mở cuốn sổ ra, trang đầu:
"
Họ & Tên: Trần Ngọc Phương
Ngày sinh: 22/8/199x
...
"
Đó là bảng " sơ yếu lý lịch " của Phương
- Sao lại là cô ta ...
Kha như muốn quẳng cuốn sổ cho xong , nhưng nó lại lật sang trang khác:
" Một bí mật , mà tôi đã để trong lòng rất lâu , tôi đã thích thầm bạn ấy, từ...rất rất lâu , có lẽ là hồi cấp một, bạn ấy là Hoàng Anh Kha ...
Kha là một cậu bé dễ thương, đôi khi cũng hơi ương ương, nhưng đôi khi rất tốt với mọi người.
"
- Gì thế này? Cô ta là cái gì thế nhĩ? Từ cấp 1 á ?
"
Tôi nhớ có lần tôi đã bệnh trong lớp, bạn ấy đã hỏi thăm mình..."( đó là hồi cấp 1 khi Phương & Kha còn học cùng 1 lớp)
- Cô ta viết văn dở tệ. Mà chuyện mình hỏi thăm cô ta chỉ là thầy bảo mình làm thế cơ mà...Cô ta đúng là có đầu óc tưởng tượng

Tôi nhớ có lần tôi đã bệnh trong lớp, bạn ấy đã hỏi thăm mình..."( đó là hồi cấp 1 khi Phương & Kha còn học cùng 1 lớp)
- Cô ta viết văn dở tệ. Mà chuyện mình hỏi thăm cô ta chỉ là thầy bảo mình làm thế cơ mà...Cô ta đúng là có đầu óc tưởng tượng
Trong khi đó Phương thì chả học đc gì khi trong lớp , nó đang tưởng tưởng ai đó đã lấy cuốn sổ mà biết bí mật trong đó, suốt tiết nó cứ ngồi suy nghĩ lung tung, và cứ thế lại bị giáo viên bắt đứng cả tiết vì học kô tập trung.
Giờ ra chơi, nó chạy đến bàn thằng nhóc hồi sáng giật cuốn sổ, nó cứ lay tay thằng nhóc khiến thằng nhóc phát bực:
- Này.. này.. làm gì vậy hả? - thằng nhóc
- Trả " nó " cho mình, mình xin cậu đấy - Nó nài nĩ
- Cậu là đồ phiền phức, nhưng rất tiết cuốn sổ kô có trong tay mình - thằng nhóc nhún vai
- Sao cơ? Chả phải cậu đang giữ nó sao?
- Cậu kô thấy tớ đã ném cho tụi khác rồi à?
- Hả? Đúng rồi... mình quên mất - Con bé tự cốc đầu mình
Nga thấy thế chạy đến hỏi:
- Cậu sao thế? Bị mất gì à?
- Hic! Tớ bị tụi con trai lấy mất cuốn nhật ký rồi
- Sao ? Sao cậu lai đem vào lớp cơ chứ!
- Thôi mình chả muốn nói thêm nữa, phải đi tìm cuốn số
Con bé vừa nói vừa chạy ra lớp, làm Nga chạy theo:
- Cậu làm gì mà lo lắng thế hả? - Nga
- Mình sợ, " bí mật " ... - Nó chưa nói xong Nga chen vào ngay
- A há, sợ bị biết à ... Thôi... cái đó chả phải bị cả trường biết hồi chúng ta còn học lớp 10 sao
- Hả...? - Con bé lại há hóc mồm, nó luôn lẫn thẫn như vậy
Nó vội qua lớp 12C, chợt thấy thằng con trai mà hồi sáng trong đám con trai truyền tay nhau cuốn sổ, nó chạy đến :
- Nè, cuốn sổ hồi sáng của tớ đâu ?
Thằng nhóc sực nhớ, và bảo đã quăng sang thằng nhóc khác ở lớp F, làm con bé chạy loạn xạ rồii cuối cùng lại đến lớp D, nó thở hòng học, làm Nga đuổi theo kô kịp, nó chợt thấy 1 thằng nhóc( là 1 đàn em của Kha), nó chạy đến:
- Nam ( tên thằng nhóc) , cuốn..cuốn ...- Nó thở hòng học kô nói nên lời, Nga thấy vậy nói giúp:
- Cuốn nhật ký của Phương đâu?
Thằng nhóc nghe đến, rồi lại lãng lãng đi mất Phương định chạy theo thì:
- Định tìm cuốn sổ này phải kô? - tiếng của Kha
Phương quay phắt lại, thấy Kha , nó tròn mắt, trên tay Kha là cuốn nhật ký :
- Sao? - Phương bối rối
- Thôi mình về lớp trước - Nga đi về lớp , để khỏi làm " kỳ đà cảng mũi"
- Nga.. Nga ơi - Nó gọi Nga, và muốn định chạy theo nhưng cuốn sổ đang trong tay Kha.
- Trả cho mình - Phương đưa tay ra.
- Nó thật sự quan trong với cậu vậy à?- Kha
- Hả ?
Kha đưa cho Phương cuốn sổ rồi quay vào lớp, Phương đứng 1 lát rồi quay về lớp.
Kha ngồi vào bàn học:
- Nhìn bề ngoài cô ta có vẻ hơi ngốc nhưng kô ngờ con ngươi bên trong thì kô hề đơn giản như người khác nghĩ

Copyright © 2016 WapHay.Xtgem.Com
Design by Trái Tim Băng